Thứ Tư, 28 tháng 4, 2010

Em .

Roark: Tôi thích công việc bắt đinh tán nung nóng trên các rầm thép.
Wynand: Tôi thích đánh giày trên phà qua sông Hudson.
Or: Tôi thích lắm lau nhà.
Còn C CH của tôi? yêu của tôi em thích gì?
Tôi nhìn thấy nụ cười lạc quan của em , luôn nhìn thấy.Ngay cả lúc em sốt cao, em cười để tôi yên lòng , mắt em ấy- cha mẹ sinh ra em cho em đôi mắt đẹp lạ kỳ, Nhìn vào mắt em người ta thấy tin cậy  và không thể không yêu thương ,và nhìn em  ngày đầu đến , đi lang thang trong phố như là Hà nội là của em ấy - từ lâu lắm rồi. Còn tôi, tôi ở nơi này gần 30 năm vẫn như kẻ ngụ cư ấy- rất yêu nơi này mà vẫn như kẻ sống tạm. Tôi yêu cây -em đem bóng mát, tôi yêu hoa - tự tay em  sửa sang lọ hoa đẹp đến dịu dàng, em lặng lẽ chu đáo quan tâm chăm sóc tôi như tôi ao ước, như em đã vượt qua thời gian để đủ chín chắn cho tôi cậy nhờ, và làm tôi cho tôi cho phép mình trừ đi 14+6 = niềm vui của sự chân thành, niềm vui diệu kỳ của sư thanh thản,Hôm nay em buồn lắm mà vẫn chu  đáo lắm vẫn hì hụi làm những gì có thể để tôi vui,  tôi xót xa lắm em biết không? Em biết không? Vốn tôi ấy ít muốn nhận những gì mình không muốn nhận dù là những được cho  ấy là những người thân nhất cho tôi, chẳng biết đúng hay là sai từ lúc nhỏ tôi đã hay nghĩ :nếu có thể tôi chỉ muốn cho và sung sướng khi mình cho đi mà không luyến tiếc, mà thấy vui, nhỏ nhoi thế thôi và sống theo cách ấy. Vậy mà em đem cho tôi bao nhiêu tôi hớn hở nhận hết , không hề để ý rằng em thế nào vui, buồn  ra sao- cũng không hiểu sao tôi lại nghĩ em là gì đó thật vững bền, tôi điềm nhiên nhận hết, reo vang với sự may mắn của mình mà quên mất cảm xúc của em. Ngủ đây yêu, đem nụ cười thương của em vào giấc ngủ và tự nhủ rằng em cũng ngủ ngon rồi cũng có mang theo những  tuyệt vời mà em và tôi cùng được hưởng trong những ngày này - những ngày ở cõi trần không hề sẵn.