Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Tiếng hót - sự trở về.

  Tay cầm bầu rượu nắm nem  - mải vui quên hết lời em dặn dò . Câu này chẳng để dành cho những người đàn bà ,nhưng dùng cho Ong ..cũng vẫn được - nhưng mà là tự dặn dò .
  Sang nhà Bác LKTPB đọc một số bài thấy mình thờ ơ với xã hội quá , bao nhiêu vấn đề nóng lạnh gần tháng rồi cứ mù tịt , quay về thôi , bao nhiêu cách để có thể vui chứ : Làm việc , chăm con, đọc sách , nghe nhạc , lướt net , xem ngày chục bộ phim ở các kênh nổi tiếng -đấy vốn chả là thú vui của mình sao.
 Mình vốn tự chủ kia mà ? Trời già kia có thương mới để cho mình hai đứa con ổn đến thế ,để cho mình thỏa sức mà tung tăng ,mà nhí nhố . Hẳn mẹ và các em tuy lo một chút nhưng thấy mình khỏe lên cũng bắt đầu kệ không chỉ trích mình nữa , chả phải từ xưa mình đã thích những vật dụng thật nhỏ , thật xinh - sắm đồ gia dụng cái gì cũng bé , khéo nồi cơm của mình chỉ đủ hai người ăn ít , cái chảo bé tẹo....chả phải tự dưng lại chuyển qua ăn chay một cách sung sướng, gom gom mọi thứ thấy hình như đúng là mình thèm lên núi quá rồi , không biết có đợi nổi con gái vào đại học không ?
  Chồng cũ  thỉnh thoảng đưa đón con gái đi học , lần nào về cũng phải nhắc chuyện cửa giả chẳng chịu khóa bao giờ - vẫn cứ sống ẩu thế à ? Ô hô - ẩu là sao ta ? ( Hồng Nhật nhắc chị bao lần chị sẽ nhớ khóa xe , hì ). Cái lý luận của mình từ thời thơ ấu nhỉ , con gái bố mà : chắc họ cần lắm mới lấy của mình - ngày còn tem phiếu ,sổ gạo mẹ hay than : nhà có 4 đứa con dại , mẹ đi vắng ai sang vay gạo cũng cho , vét thùng cũng vẫn cho . May mà mẹ đảm đang trong khi bố ốm yếu bệnh tật ,nuôi bốn đứa vẫn khá ổn trong điều kiện bấy giờ - Bằng chứng là có mỗi mình là thấp ,béo  , còn  các em mình đều thông minh và cao lớn đẹp đẽ.
 Gì nữa để thấy hội tụ những điều cần và đủ để dù thân này 60kg vẫn có thể " nhẹ nhàng như mây" ?
             - Thế giới rộng mà - tại tự mình thấy chật hẹp trong lòng
               - Thế giới đẹp mà - tại tự mình thấy hoang vu
                 - Thế giới đủ đầy mà - tại cứ tự mình thấy thiếu
                    -Thế giới vốn tràn đầy sức sống -tại mình cứ muốn nhiều hơn
                       - Thế giới này là của chúng mình - lời bài hát về  màu da -vàng , trắng, đen ..
 Thế giới này có tôi , mộng du lâu rồi trong ấy - liệu trở về tôi có vui ?
 Sáng chủ nhật tôi theo bé Tuệ đi lễ nhà thờ ( giờ con gái cũng đi), chỉ để quỳ cạnh con nghe con hát Thánh ca từ trái tim , còn cha giảng gì thì chỉ mang máng, lên chùa Côn Sơn nghe các bạn hát bông hồng cài áo mà  dưng dưng , mà hành thiền  dưới nắng chẳng muốn quay về ( hành thiền thì cũng chỉ là vòng tròn khép kín - ồ ), nghe chị Dung Hát thì hiểu tại sao chị bỏ HN mà lên núi ( nhưng ở trang trại thế thì tuyệt không hơn được - cũng là mơ ước nhưng mình chỉ ước một khu vườn thôi )- Khi con chim hót - lúc nhỏ nói với con :ở trong lồng nó có thể chỉ là tiếng kêu đói, tiếng kêu cứu ,tiếng nức nở đòi tự do ... ở ngoài chỉ giản đơn là tiếng gọi bầy gọi bạn , là biểu lộ mừng vui hoặc cũng chỉ là tiếng kêu đói , rét .....
   Ngũ xã  lắm người nuôi chim ,nhiều chim quý lắm , nghe chúng KÊU nhiều loại tiếng lắm -chỉ thấy vui tai - Hôm ngồi với Hồng Nhật ở tầng 2 nhỉ ?chỉ cho em con chim sâu nhỏ chuyền tới chuyền lui trên cành đào khô của chị - em nhớ không nó chẳng hót câu nào ,nó chỉ lặng yên -em nhớ không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét