Thứ Hai, 27 tháng 1, 2014

BẠN MỚI

Bạn mới đến trường- Hãy còn nhút nhát - Em dạy bạn hát- Rủ bạn cùng chơi- Cô thấy cô cừoi - Cô khen đoàn kết. Chẳng biết mình có nhớ đúng lời bài hát trẻ con ấy không.
Lớp học ít thì ba mươi nhiều thì năm mươi cháu,tụi bé xíu ấy đã biết chọn bạn cho mình,cái hay là chúng vô tư. Chúng vô tư hay vì chúng còn nhỏ chưa thể có kinh nghiệm tối thiểu để chọn bạn nên trực giác được phát huy,chẳng biết nữa.
Mình vẫn giữ nguyên thiện cảm với các nhà văn nữ( miền Bắc- vì phía Nam mình chưa được đọc và kịp ngưỡng mộ ai đó,chắc là không được chỉ lối đưa đường rồi) chì quen và thích một số nường trong Nam thuộc làng blog thôi. Nhớ từ lúc còn trẻ,thích Đàm thị lam Luyến, nhà thơ nữ này không biết viết được những gì,khéo bài duy nhất của bà mình biết vì nó quá nổi và do mình thích nên nhở và vận dụng hết sức tuỳ hứng. EM ĐẦY NGỘ NHẬN NHƯ TÔI- CŨNG YÊU CHÍ CHẾT CÁI NGƯỜI MÌNH YÊU- CŨNG TÌM NHỮNG LỐI PHONG RÊU- ĐỂ RỒI BƯỚC TRẬT BƯỚC TRÈO UỔNG CÔNG, mình cải hai chữ cuối ĐỂ RỒI BỨC TRẬT BƯỚC TRÈO HÒNG VUI- nhà bạn Sỏi có giọng mai mỉa đáng mến thế này: tưởng Ong học gì chứ học sửa chữa văn chương thì....
Mẹ mình bảo: con này bị ma dẫn lối quỷ đưa đường rồi,chắc phải thương mình nhều lắm nên lo lắng mà thốt ra vậy. Thấy mình thay đổi hẳn,thực ra mình vẫn thế nhưng thái độ kiên quyết trước việc nhà hàng của em trai giết mổ gà vịt và các loại thú rừng quá nhiều,nhất là cuối năm đông khách. Bạn bè họ hàng anh em lúc đầu ngạc nhiên khi mình từ chối những cuộc ăn nhậu,tụ tập hàng tuần là thú vui bao năm của mình,sau thì dè bỉu vì mình cương quyết không tham gia dù cuộc ấy quan trọng với dòng họ mà mình là gái nhưng vốn rất tích cực nhiệt tình,rồi lên tiếng dạy dỗ mắng mỏ vì dám bỏ con vào núi mỗi tháng mười mấy ngày,chẳng cả quan tâm đến mẹ già ngoài cứ gặp là khuyên nhủ mẹ ăn chay và ngày rằm hay mùng một bớt cúng bằng thịt gà( thường thì ngày tuần sẽ có từ 5-7 con gà bị làm đồ cúng). Rồi bản thân các anh,các bác họ hàng dùng xe công tiện đường đi đám cưới vứt mình vào thiền viện cho Ni, trêu chọc: yên tâm vì nơi ấy không có Tăng đoàn. Rồi......
Rồi giờ này mình ngồi đây viết đôi dòng vì hôm nay lưng đau khó ngủ( mình hồi này như gà,ngủ sớm và dạy rất sớm)
Vậy - cái gì đến sẽ đến, tin vào luật nhân quả và luân hồi thì chỉ biết cố gắng chăm chỉ học và hành,hành thì chăm được chứ học thì quả là hạn chế,trí tuệ cứ rối,cứ ù ù cạc cạc,phải nỗ lực hơn thôi.
Có anh người chịu nghe mình hân hoan đọc những bài thơ mình thích( ai cũng biết mình không yêu thơ)thế là vui lắm, thế là thấy đủ quá rồi. Tất cả sự chuẩn bị công phu đang được đền đáp,có kiên quyết đi con đường mình chọn được không cũng cần có một bản lĩnh vững vàng ngoài niềm tin tuyệt đối khi có đủ các điều kiện cần thiết, thậm chí với mình là hiếm hoi và cao đẹp mà trong mắt người đời là khùng hoặc hết sức ngu ngốc.
Có được đọc về Vũ trụ,tiểu Vũ trụ......nhưng bây giờ gặp bạn,tôi hân hoan lắm- như là có đồng minh trong khi tôi luôn khát thèm tri kỷ

Thứ Bảy, 25 tháng 1, 2014

MƯỢN HỒN

Bài thơ không dài nhưng để chép thì không nhanh,khéo chép xong cảm xúc đi mất, mà copy thì không biết cách. Nhặt một đoạn- sung sướng.
KẺ LÁI THUYỀN VUI SƯỚNG VÌ KHÔNG CÒN PHẢI CHÈO LÁI NỮA
CÁNH BUỒM ĐÃ RÁCH
CỘT BUỒM ĐÃ GẪY
BƠI CHÈO ĐÃ TRÔI
BÁNH LÁI ĐÃ VỠ.
Chép nữa, lộn xộn không thứ tự:
BÊN TRÁI MỜ MỊT
BÊN PHẢI MỊT MỜ
TRƯỚC MẶT SẼ LÀ ÁNH SÁNG
PHÍA SAU BẾN BỜ LÙI LẠI


SÓNG BIỂN VẪN HUNG DỮ TRÀO DÂNG.



Chép một đoạn,hưởng đủ chẳng thể bình.

Thứ Năm, 16 tháng 1, 2014

Xem phim KẺ MAY MẮN

Mình có nhiều điều tuyệt vời để nhớ- kể cả những ký ức buồn , khi rưng rưng tự mình thấy là lúc mình đẹp nhất.
Xem phim và nhớ cậu nhóc Thiên Ca, như hôm qua nhớ Hồng Nhật.
Mấy năm trước chơi và thích bọn làm báo, người làm báo chứ nhỉ!
Chị bảo mình: mày khôn lắm, ngu lắm, tao mắng cho mở mắt ra mà bớt ảo tưởng, trước giờ ra sân bay cứ là xơi xơi mắng- kệ con bé tủi thân nước mắt lăn dài. Mình biết đến tận bây giờ thì hiểu rằng chị yêu quý mình nhiều và thật vô cùng.
Khôn: mày chỉ tìm những gì tốt nhất thôi, ơ .....hoá ra em khôn ư?
Mỗi lần vào Sài gòn, hồi đấy ham đi hay SG hoặc Đà lạt thôi, Đà lạt đã đành, nhưng SG vì một phần chính là nhớ chị thèm khát tình yêu chị cho và cái kiểu chị bắt nhóc Thiên Ca chiều đứa thích chiều vừa to vừa xấu vừa ấp úng là mình, quần áo đơn sơ, chị chỉnh tẹo vắt thêm cho cái khăn, rạng rỡ cười, vậy là cái ảnh nào mọi người cũng ...chẹp ...chẳng qua ăn ảnh.
Mỗi lần vào tưng bừng mọi thứ, tưng bừng nhất là xem phim muộn và ăn đêm. Chị và nhóc có thẻ toàn xem miễn phí, có buổi đi duyệt phim,Sài gòn trong mắt mình văn minh lung linh vì xem phim còn được suất ăn đầy đặn đi kèm. Phim nào nhóc cũng phải xem để còn viết bài, dịp Tết thế này mình về là em cầm cho báo cũ của mấy tháng chỉ để chị chọn mục văn hoá mà đọc loạt bài em viết về các phim,về các sự kiện văn hoá. Phim nào em tán hay thì tìm xem-những phim xem rồi mới đọc bài em viết thì thấy vì em phân tích thì hình như mình hiểu hơn và thấy phim hay,thú vị hơn, kiểu Hồng Nhật mổ thơ, buồn cười là thơ thì không thể thấy hay lên được nhưng phục tài tán của em.
Chăm đọc bài của bạn bè, nhiều bài dẫn mình về quá khứ, thời gian tuyệt diệu này, cuối đông,có nắng, nhàn và đủ ăn.gặp nhiều điều gợi nhớ đến hạnh phúc, đến nỗi buồn hay rưng rưng và nhìn mình ưng mình hơn, bởi vậy lắm lời hơn và cứ thế.....
Phim không xuất sắc lắm nhưng vì có diễn viên đẹp, nội dung nhẹ mà sâu, cả trại chó và những người già,trẻ,con nít yêu bọn cún,thế thôi.

Thứ Tư, 15 tháng 1, 2014

Học

Lữ khách đong nước mắt- Lặng câm cả tiếng lòng- Trần gian,ờ bụi bặm- thầm thì: không có ta.
Bấy giờ nỗi buồn nó mới chịu hiện ra,rõ chân dung của nó, cũng đẹp và mê hoặc,nó khiến cỗ lòng phải thổn thức vài nhời.
6-7 năm rồi trong lúc bế tắc,em làm cho trang blog này lấy cho cái tên ong rừng- hoá hay.
Mới hôm này,bị mắng vốn chút,tội nghịch cũng chả nặng nhưng thấy buồn thậm tệ,gửi mấy dòng đau đáu cho bạn chỉ đổi một chữ ở câu cuối. Thầm thì: có Ta không.
Ở đây để dấu chấm chứ không để dấu hỏi,cũng chả dụng tâm gì,tuỳ hiểu.
Giờ cứ sáng sớm không vài nhời thì thấy thiếu,thực ra muốn sửa vầy: cười thầm: không có ta.
Thầy giảng hoài,cho nhiều thời gian lắm, hiểu được cái vô thường roài mà còn buồn thì kém,quá chữ thầy trả thầy,trò xấu hổ lắm,thưa Thầy.

Thứ Bảy, 11 tháng 1, 2014

GỌI EM LÀ ĐOÁ HOA SẦU

Thầy nhẹ nhàng: không có khả năng văn nghệ khi mình tụng tiếng Pali cứng quèo. Hì .....mình chỉ hát khi một mình hoặc cùng con gái hoặc bạn yoga ở phòng hát tại gia- cũng lâu rồi.
Bạn thiền nhìn mình trong quần áo cũ lắc đầu : để H "cải cách" Q,cả giày dép nữa.
Chiều nay nghe nhạc Phạm Duy- dừng lại ở bài này, nghe hoài không chán. Chiều đông thật lạnh,con gái làm bánh mùi thơm cũng góp phần làm ấm không gian,mênh mang....
Chả liên qua:Đã từng nghe How do i live đến 2h sáng,mà con gái cũng chịu hát mãi cho nghe.

Thứ Năm, 2 tháng 1, 2014

TỊCH MỊCH VÔ BIÊN

Xem phim Hamlet vào sáng sớm - a nhô cô giáo Miêu - thì nói em - em bảo : kịch hử? Không - phim.Là xem lại( phim này cũng được - không biết Lão có bảo phim ế không nhỉ!).
Lời trăng trối của nhân vật chính,diễn nôm là thế này: nếu bạn còn yêu quý tôi thì phải sống( đừng uống nốt rượu độc) - hãy kéo chậm lại sự sung sướng của giải thoát để kể lại chân thực tất cả......
Hì, có một người bạn thân thật thích. Trùng lặp thôi- tôi qua có bạn trẻ định dừng cuộc làm người ở kiếp này,mẹ bạn hơn Ong vài tuổi gọi điện để chia sẻ nỗi buồn kinh khủng ấy dù bà đã biét đến chính Pháp cả chục năm. Đã có lần....hì Ong được Thầy giảng: con giữ ngũ giới- sát sinh là điều đầu tiên nên tránh sao lại huỷ hoại chính mình- đó là tội nặng nhất sẽ bị đoạ không biết bao nhiêu kiếp,nói gì đến giải thoát. Chả lo sợ kiếp này thì thôi sao vội sớm lo xa chứ,lúc đó đứa trẻ trong mình âm thầm hét lên thế,rồi được biết được học cẩn thận và dần hiểu. Thầy không hề nói là phụ công cha sinh mẹ dưỡng, phụ vũ trụ,thiên nhiên ưu ái cho ta ta cơ thể khoẻ mạnh thụ hưởng bao nhiêu tinh tuý( và ô trọc?) như lẽ thường, chỉ gợi chút xíu mà Ong xách nghiên mài mực theo Thầy học và hành Phật Pháp ráo riết,tập trung,kẻ cả đời lơ mơ mọi thứ tự dưng chăm chỉ tập trung học hành còn mong,đem theo mơ ước tinh tấn .....
Mới hay: Chính Pháp vi diệu,nhiệm màu xiết bao.
P/S: Mềnh đang vui bá cháy- có một câu chuyện cổ tích đang được viết rất lẹ- chả tin nổi- khi nào viết và cùng đọc với người làm nên cổ tích xong tớ sẽ kể để các bạn biết và nói giùm cho tớ biểt nó có đáng được gọi cổ tích không.
Với em: Cũng như liêu trai muốn kể với em đó- có vẻ cũng liêu trai phết.