Thứ Bảy, 29 tháng 3, 2014

THƯ VIẾT VÀ LUÔN GỬI MUỘN

Nhiều khi hay viết trong đầu, lúc đi xe máy còn như viết thì sao chả mất tập trung mà chả tai nạn.
Giờ nghĩ sẽ viết này viết nọ, về đến phòng muốn viết nhưng chơi điện tử thích hơn thế là tặc lưỡi,chả cần viết cũng có hao gì đâu.Mà văn mình vợ người- vậy mà đọc mình cũng thấy chán quá đi.
Bạn Nam chí Bắc tới tấp lọc sách và gửi các đường link cần thiết cho đứa Ngớ đọc,đứa Ngớ ra khỏi thung vào phố để nắng đẹp tắm cho mỗi sáng,ăn lung tung bất chấp giờ giấc các món quà Đà lạt,no bụng đói con mắt,hết tháng sắp có lương tiêu cho hết tiền tháng cũ nên bàn ăn lộn xộn đầy ứ.
Đọc Osho viết về Bát nhã tâm kinh- niềm vui sống trào dâng a lô loạn cho chị cho em,hết thời giờ cho bữa sáng.Niềm vui không còn kìm giữ - nó nở bung.
CHỊ YÊU QUÝ!
Em ăn Tết Tây nguyên( ke ke giờ đã biết Lâm đồng, Đak nông thuộc Tây nguyên)qua rằm mới tạt về Hà nội, đủ mười ngày là đi tìm nắng,gần hết tháng giêng mưa suốt nên thù lù trong hang,ra ngoài khi có việc chẳng đừng,em chọn con đường đầy đào phai mình đi năm ngoái- bị xa nhưng vắng- chị có nhớ em cứ cố tình chọn đường ấy đưa chị đi như Hà nội có mỗi nơi ấy đáng yêu,năm ngoái đào hồng mỏng manh,nở rộ...suốt một con đường,khi chị về em vẫn hay chọn đi vòng như thế. Năm nay cuối mùa lá ra xanh nhiều rồi hoa tơi tả,con đường ảm đạm.....
Những thứ thế này khéo em cứ miên man trong đầu rồi với tay lấy máy là em tặc lưỡi nên....ke ke thư này gửi muộn và quên ráo trọi khối thứ mất rồi....
Chỉ biết khi hân hoan là em làm loạn,háo hức bởi hôm nay em thấy chân dung chị và người em yêu rõ ràng lắm,cái mơ hồ lẩn khuất em đi tìm hiện rõ mồn một dưới ánh sáng của trí huệ( và mặt trời.....vì em đỡ bị lạnh,hì hì...)
BẤT KỲ CÁI GÌ TỚI CŨNG ĐỀU TỐT,ĐỀU ĐƯỢC HOAN NGHÊNH.KHÔNG CÓ THẤT BẠI CŨNG CHẲNG CÓ THÀNH CÔNG.CÁI TRÒ THÀNH BẠI ĐÃ BỊ LOẠI BỎ RỒI.
MẶT TRỜI BAN SÁNG ĐÁNH THỨC BẠN DẠY,TỐI THÌ TRĂNG HÁT RU CHO BẠN NGỦ.....

Thứ Ba, 25 tháng 3, 2014

VÉO VON

Có câu này không nhỉ: véo von con sáo sậu- con sáo sậu có phải con hay ăn chấy rận trên lưng trâu không nhỉ? Liên tưởng không bao giờ mạch lạc- thế đấy.
Được quen chơi với người sắc sảo thông minh thì tầm nhìn tầm nghĩ cơi nới được chút,nhưng hơi sợ...sệt. Được thân thiết với người hiền mà trí tuệ quả là hạnh phúc,đã có lần tranh luận về LOẠI NGƯỜI BA PHẢI,hay NHỮNG NGƯỜI BA PHẢI rồi,mình có xu hướng thích người ba phải, những người biết nhịn biết nhường chứ không phải những kẻ ù lỳ thiếu muối i ốt.
Sáng nay vào vườn của cụ chủ nhà 83 tuổi hái đậu que, ở trong cốc nước khan quá,dùng tùng tiệm cứ khổ khổ là nên chọn ra phố ở hai hôm nay,may mắn mùa này Đà lạt vắng teo gì cũng rẻ, được ở chỗ tĩnh lại có cả gia đình ba thế hệ cởi mở thân thiện mời ăn chung hàng ngày nên dễ chịu và vui thật nhiều,mon men tôm cá chứ chẳng ăn chay và bỏ bữa tối nữa. Cái hay của mỗi lần lang thang là thêm biết, nhìn đời bớt lạc quan tếu nhưng chững chạc hơn lên,bớt hăm hở bớt lắp bắp tuy rằng thấy thế có gượng gạo,bản tính mình hồn nhiên,là bạn bè thương thì nói vậy người nghiêm khắc nhắc: toe toét vô duyên, dù ít ai nhìn và càng hiếm nghe thấy tiếng cười của mình, trừ khi đi với nàng Miêu và lão bà Như thị.
Em nói em chỉ chăm chắm con và cái bếp mà sao mình thấy gần gũi và muốn chia sẻ,muốn kể đủ thứ với em muốn kể tất tật cảm xúc nữa,linh cảm hay trí tuệ mình thấy em là người hiền,người hiền thì bao dung- mình có liến thoắng hoặc sơ suất đến ngớ ngẩn thì người hiền chỉ mỉm cười nhẹ nhàng sửa và khích lệ đúng mức.
Xu hướng lang thang và tìm những điều như ý dẫn mình xa đường Đạo thêm,bởi cả với những điều bất như ý thì người học Đạo Phật phải có thái độ bình tâm chứ không chối bỏ và không quá hoan hỉ với những an lạc có được.
Sáng nay từ chối cữ cafe với một người hiền lớn tuổi ngồi chờ mình với mấy người bạn tu thiền ở cafe Ngoại ô nghe nói rất đẹp ở đây,riêng cafe vì quán lớn và đẹp nên không rẻ( mình tiếc tiền lắm), rồi từ chối cữ nữa với một cô gái trẻ năng động người đi tìm nơi ở phù hợp cho mình để có trọn vẹn một sáng mỏi cứng cổ và dãi nắng được 17 kg đậu,cả ba ông con cần mẫn thu được 110 ngàn đồng mua một kg thịt và hai lạng tôm vừa hết- đủ một bữa ăn cho hơn chục người,công sức hình như quá không hợp lý trong khi mùa này nước cạn trồng trọt tưới tắm công phu mà rau quả rẻ quá.
Hình như mình thoái chí? Hay mình nhớ nhà mất rồi- nhớ gì nhỉ? Những con đường tối mùa hè thơm mát trong lành hiếm có? Đã tìm được một nơi có không gian gần giống,lượng ô xy đầy đặn chỉ vào buổi tối ở một thị trấn miền núi êm ả, vậy mà cứ rong ruổi đi,tìm chi?

Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

NHẬT KÝ THIỀN " DUYỆT"

Cái gì cũng nắm sơ sơ hiểu lơ mơ, thấy chủ nhà nói:chắc là thiền"duyệt" rồi- hiểu như được chấp nhận,bởi ngày ăn chính thức một bữa ,ăn vặt chút mà hơi tăng cân,từ hôm anh chị bảo ăn nhiều hoa quả không tốt cắt giảm khẩn trương nữa thì thấy quả là tiết kiệm kha khá ...xiền. Nhưng...tham thiền thì không hẳn tốt,sẽ lười vận động và lười nhiều thứ nữa.
Ngày .....: ở Đà lạt đủ mười hôm, em nói không ngoa đó là thiên đường( với chị)thảnh thơi viên mãn,còn sống trên cõi này mà dám phát biểu thế không biết có đắc tội mà bị Ma Vương gọi sớm?Vẫn lý lẽ cùn rỉ với hết bậc trưởng bối này đến vị cao Đạo kia:Đời không hẳn bể khổ. Đức Phật chả dạy Tứ diệu đế đó ư,theo Thế Tôn Đời là bể khổ phải tu để tìm đến bờ tỉnh giác mà- Mô Phật- hay con đi đến tận cùng của sự khổ rồi nên con thấy đâu có gì ghê gớm,kể cả cái chết.
Ngày......: ở chùa(...)thôn Bồng lai ba ngày,đúng dịp giỗ sư ông chùa lớn gần đó,gọt mít non đến chai tay làm món kho cho ngày giỗ chính có khoảng ba ngàn khách,lạy Phật con lang thang và thấy khủng khiếp cái hình thức cả ngoài Đời và trong Đạo,con hơi chán dù chùa của các Ni có phong cảnh rất khá,còn nguyên sơ-cây cối nhiều và to lớn,tiếng suối chảy mà các Ni làm thơ ca ngợi con thấy ầm ĩ,lo ăn uống với khách khứa tối ngày chả hiểu các sư tu lúc nào,vậy.
Ngày.....: ở thị trấn nắng chang chang nhà bạn....hì....chợt nhớ Đại ca Sỏi nhắc Khổng tử- gì chứ thích nghi giỏi( hay chịu đựng tốt thì dám hầm hố tự khen mình đấy).sách vở nghiêm ngắn,nghe thuyết Pháp chăm chỉ,thiền thì hơi bị nỗ lực nhưng đảm bảo chữ thầy trò trả gần đủ,chỉ tạm nắm bắt một số ý chứ các khái niệm lọt vào rồi chui ra tắp lự. Những nghề nghiệp mình đã làm cũng bị phạm một số điều( nhà hàng lớn có thịt đủ thứ con, còn bán đủ thứ rượu nữa) giờ chọn trồng cây thuốc( Lâm đồng) chọn gây rừng ( Sóc sơn)giống như sám hối mà vẫn là cái cớ vì thích trồng cây và lang thang.
Ngày....: ở đây 14 và 15 ta ăn chay,xưa thì mong đến ngày rằm để nghiêm khắc với mình,giờ thì ăn quen thấy nhẹ nhàng,nhiều thời giờ,nhàn nữa...
Ngày.....: nhanh thật chẳng mấy lại hết tháng,nắng quá giếng cạn mà cây thì cần nước....