Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Viết để bớt lo....lắng

Trì hoãn mãi ngày dạt vòm( nghe đường chợ chưa chứ) kiếp này làm ổn vài thứ kiếp sau được làm thân nam cho bớt nhọc.
Con gái sắp mổ mắt,tham khảo tới lui rồi cũng phải quyết định. Không ngờ là kỹ thuật hiện đại nghe chuyên gia tư vấn ngon như ăn kẹo vậy với nửa năm lương của mình là OK.
Rồi- ngày mai trời lại sáng thôi mà.

Thứ Năm, 18 tháng 9, 2014

Viết để bớt ăn

          
Hướng dẫn và hỗ trợ giảm cân cho những người từ 40- 50 tuổi
Điều kiện : những người biết mình thừa cân và thật sự muốn giảm
Địa chỉ: phòng 605





Bằng kinh nghiệm và nỗ lực bản thân những điều cần làm ngay là:
Leo lên bàn cân- tuỳ thích dùng chỉ số nào thì dùng để biết rằng trông mình hơi tròn mặc đồ không được đẹp ít nhất thừa 5-7 kg rồi đó.
Không cần mắm môi mắm lợi nhịn ăn đâu,cứ bình tĩnh phải có thời gian và phương pháp khoa học cùng với một vài hiểu biết về thức ăn và cách ăn- có thể nghe quen nhưng thực hiện hơi vất vả,kiên nhẫn sẽ có kết quả và quan trọng kết quả đó bền vững.
Cái dạ dày của chúng ta hay lắm, những người không may bệnh có thể cắt đi một phần thì nó vẫn làm nhiệm vụ của nó,tất nhiên là làm kém hơn. Những người tròn như chúng ta có thể ăn hơi nhiều, hoặc bạn mới bệnh dùng  nhiều thuốc nhất là những người bị viêm khớp như tôi, ta rút khẩu phần mỗi ngày một chút - bạn dạ dày sẽ quen dần và cứ thử xem chúng ta mỗi tháng có một khoản dư không nhỏ  và khi đi qua hàng quà vặt yêu thích nước bọt không ứa ra nữa.
Nhưng quan trọng hơn là suy nghĩ của chúng ta,nhiều vấn đề lắm nhưng tạm nhớ đến đâu viết đến đó- kinh nghiệm bản thân mà( chứ coppy trên mạng có mà đầy): 
1- Trái đất ,bà mẹ thiên nhiên dường như quá tải rồi nhỉ! Ở đâu cũng khai thác triệt để các nguồn tài nguyên, thôi thì những chuyện lớn ta xếp qua một bên ,bàn mỗi chuyện thức ăn thôi,chưa nói đến thực phẩm, lương thực thôi nhìn thử xem nạn đói.......và tương lai mưa không thuận gió bớt hoà khí hậu nóng lên,khắc nghiệt người ốm có tăng không nhỉ mà nhiều bệnh viện to đùng mọc lên  khắp nơi vẫn luôn thiếu chỗ, tất nhiên ...tất nhiên nhiều nguyên nhân lắm
Thực phẩm nha, thịt cá các loại thức ăn chắc chắn cả trăm phần là không đảm bảo,ngoài tăng trọng còn có những chất độc kinh khủng khó tưởng tượng nổi ở trong đó( người nuôi vô ( số) tội vì họ không biết đâu nhé), thôi nói qua bọn rau củ quả đi cho nó giản đơn- chị con bác ruột mình đó - hôm rồi về quê, mình thích ăn mướp xào với tía tô lắm lắm mà ở quê thì rõ sẵn, trong vườn tía tô mọc um tùm tùm nhưng chị bảo: hôm rồi chị phun thuốc cho bưởi(!) không che chắn mơi được5-6 hôm thuốc có bắn vào đấy đừng hái, đấy người ta làm vườn hiểu biết vừa đủ mà còn cẩn thận thế, chị trêu : ăn uống trên phố ẩu - sao dì vẫn .....trẻ lâu thế- nghe không liên quan nhỉ,khen khoẻ đã đành lại bảo trẻ,ừ khoẻ thì mới trẻ - nhẽ vậy. Nhưng xin thưa tôi là bệnh nhân bị liệt nửa người 6 tháng cơ đấy ạ, sau một ca mổ cột sống bị nhiễm trùng( nếu ở .....Mỹ chẳng hạn mình mà kiện cái bệnh viện quân đội 103 thì.....) tất cả mọi sinh hoạt đều phải có người trợ giúp tôi nằm một chỗ và ....phục phịch- đương nhiên,ai chưa ốm, à ai chưa béo chưa biết sợ đâu,kinh lắm,nặng nề và xấu xí nữa,mệt mỏi và già nua nữa. Đấy là chuyện xưa giờ thì tôi ổn,trí nhớ đang trở lại bằng chứng là viết chữ ít bị lỗi chính tả, ke ke......
Túm lại thức ăn mục đích là để nuôi cái thân này nhưng đồng thời có chức năng  huỷ hoại dần dần nếu ta,bà nội trợ gia đình không phải là người tiêu dùng thông minh( có đủ ba căn THAM SÂN SI thì thông ...thái vào mắt, tưởng thế thôi con người chìm trong ngu muội nhưng đâu chịu hiểu) - chỗ này mình nói riêng là tự sự với em OM- đang tập thể dục buổi sáng H à,nhìn xuống dưới thấy quán phở tầng một lúc nào cũng chen chúc vì chả nhìn thấy người nhưng lượng ô tô xe máy mỗi sáng tràn khắp phố ...trời ạ sao lắm người béo thế,chỗ này mới tới ở mấy tháng gần khách sạn Mường Thanh mà,dân cư được nhờ lắm vì mọi dịch vụ nương nhau mà phát triển và đông người thì ô nhiễm nặng,đang tìm chỗ nhiều ô xy hơn để xê dịch đây, người béo đi xe đẹp quần áo đàn ông cũng vậy mà đàn bà cũng thế long lanh là lượt nhưng lòi mấy khúc- thế là nổi hứng ......
Khách đến: em. chị,anh... thừa nhiều nhỉ( ít thôi) tuỳ người mà diễn- uống nước nha- nhất định phải là trà đắng,chuẩn bị thêm ấm nước sâm để chế thêm nếu mặt mũi bạn đó không...mịn.,rồi cân- ghi lại - mỗi người một trang cẩn thận,trò chuyện tán gẫu lấy không khí thoải mái,dễ chịu thân thiện đưa ra ít nguyên tắc cơ bản qua kinh nghiệm bản thân...
Lịch:  tuỳ người có nhiều ít thời gian ,nhiều ít quyết tâm,coi ai cũng như ai- nghèo giàu thây kệ,ta làm miễn phí kia mà,kết thúc họ ok thì bỏ chút nào - cám ơn chút ấy. 5-6 h sáng,11-12 giờ trưa , tối ai có thời gian thì qua 18-19h,xong ( thực ra lịch cho mọi người nhưng cũng tự thiết quân luật cho mình)
Sáng :Cho tật thể dục theo 20 phút đầu xem thái độ và khả năng từng người 30 phút tiếp theo chỉ cho nằm thở, mai này biết cách cho cúi thở,10 p cuối có nước nóng tắm nếu muốn( chắc đóng cho vài ngàn tiền điện chứ nhỉ!).- tắm có hướng dẫn rất chi tiết cơ đấy- và hiệu quả thì biết ngay,chỗ này quên nhỡ đông người thì sao nhỉ- phải tính tiếp....
Trưa: Đừng có ăn cơm ở ngoài qua ăn trưa cùng( báo trước) ăn tiền ở chỗ bữa ăn nhẹ nhàng đủ chất và có không khí đặc biệt ( ......chỗ này dài dòng lắm, mỗi ngày phổ biến kiến thức chút  trước bữa ăn) có thể chuyện vụn một lát về gia đình con cái công việc .
Chiều: giờ ăn ta không ăn - điều duy nhất đòi hỏi đây, sẽ làm ít động tác Yoga cơ bản,nhà nhiều sách lắm,chán tập thì ra đọc sach( ơ hay ai cũng thích sách đâu? )- lại nói chuyện ........
Câu: mình pha trà được lắm,ai mệt hoặc khát quá tuỳ người tuỳ mặt mà dâng cho đúng loại( cái này mình tự tin ,từ trong máu huyết mình cái bản năng này sẵn và quan trọng đã được kiểm chứng sau 4 năm mở quán trà đạo)- mình họ An - chẳng hiểu thầy thuốc An kỳ Sinh trên núi Yên tử có là ông cụ cụ tổ mình không thì mình vẫn có niềm tin mãnh liệt ở bản thân,bàn tay mình ấm lắm,và giờ đây ngày ăn một bữa đạm bạc thì mình lại dẻo dai lên nhiều dù tuổi mỗi ngày một nhiều.
Lan man mất rồi, chuẩn bị các loại nguyên liệu pha trà là cả một công phu, từ 62 món trà của quán cũ mình thêm được hai món, giờ mà chuẩn bị chắc túm gọn lại 10 món trở lại cho đủ ba vị: ngọt,chát ,đắng thôi, có tiền tỷ cũng không mở nổi lại cái quán trà đúng ý nữa rồi,và bản thân mình có ai chịu làm nền  mình chỉ "mát tay"chứ mai lại thích vào Đà lạt theo tiếng gọi tâm linh thì ý nghĩ,ý định chỉ là viết ra cho hết hứng.

Thứ Tư, 17 tháng 9, 2014

SEN BẮC



Đã gửi từ iPad của tôi

Bắt đầu tin nhắn đã chuyển tiếp:

Từ: Quỳnh
Ngày: September 17, 2014 5:23:56 PM GMT+07:00
Đến: Quỳnh
Cc: Quỳnh
Chủ đề: SEN BẮC

SEN BẮC

Ngày còn hào hứng với nghề- gần Tết miền Bắc lạnh lắm,chả hiểu sao đến ngày bàn giao cái quả chuông năm tạ ấy mình lại cứ nhất định phải có hoa sen,Trời có bày không nhỉ! Cô em Lan Anh đi công tác Sài gòn về Hà nội tối hôm trước với một ôm sen- sen Nam,bông nhỏ màu sậm.Sư trụ trì trên Sóc sơn vui và cảm động lắm,mãi sau này vẫn gửi thư muốn mình có mặt những ngày trọng đại. Hôm rồi sinh nhật cậu em - nó cùng làm cùng chơi suốt từ thời sinh viên của nó,giờ hai đứa con của nó đi học rồi còn mình đã thành bà nội - mười mấy năm trôi qua chẳng thể thấy đứa nhỏ đứa lớn nào thay đổi khôn hơn được bao nhiêu. Tốp bạn làm ăn của nó hỏi chị làm gì?dạy học thì dạy gì?chả hiểu sao tóc thì luôn ngắn mắt thì có tròn,quần áo cấm bao giờ thấy đẹp chỉ đủ không bôi bác xã hội mà ai mới gặp cũng hay đoán mình dạy học. Nó- thằng đệ ruột bảo: mở cái trường nào cái gì cũng dạy thì chị sẽ là cô giáo trường đó,lâu lắm mới nhìn vào mắt nhau để hiểu. Người hỏi bảo: lúc nhắc LTC vẽ này nọ chị có chêm một câu là có đứa bạn ra tập thơ bìa và minh hoạ cũng do đồng chí ấy vẽ cho,mình đãng trí đố nhớ nổi ai,nổi tiếng bao nhiêu cũng xẹt ngang rồi như ...nhau cả. Lũ bạn mới lạ nguyên bốn nồi lẩu rặt đàn ông có một đứa sắp già đàn bà ngồi mâm có rượu dù mình không chạm một giọt,sau gần ba năm nể lắm,quý nhiều có uống lon bia mừng nó thêm trưởng thành mừang nó có vẻ như nổi đình đám ,có chỗ đứng trong làng điêu khắc hiện nay rồi. Quay lại vấn đề chúng nó hỏi mình làm gì,giờ thì chẳng làm gì,trước? Đấy thằng bé quý mình thế mà trả lời lấp lửng như thế đấy. Giờ ngồi đây mình nghĩ mình chả làm gì ra hồn ngoài vài dịp trong đời làm những việc đặc biệt như dâng hoa sen lên chùa ngoài Bắc vào mùa đông,và cứ bám vào đó mặt mũi lúc nào cũng cứ như còn trẻ lắm dù tóc đã đổi màu.
Ngày các bạn đi Đức lao động rầm rộ kéo về đem nhiều tiền về mau nhà mua đất, đứa bạn xinh đẹp xa xứ  đem về cho lọ nước hoa nghe nói đắt lắm một mình mình được món quà đó còn các bạn khác chỉ chung chung là kẹo bánh ngoại,ngày ấy cũng quý hiếm. Té ngửa vì đứa duy nhất ôm hoa đến tặng nó lại chả bao giờ làm điệu. Ngần ấy đứa tụ tập bảo nhau: nó vẫn như hồi đi học. Như đi học là sao nhỉ! Là cũng nghịch ngợm lắm lắm mà những đứa ngồi gần lại bảo: sao mày hay buồn thế, hơn ba mươi năm rồi,mê nhạc Phạm Duy nhất,chọn được bài Gọi em là đoá hoa sầu là bài ưa thích mà tập mãi hát cũng chỉ dừng ở chỗ không quá tệ.
Hôm nay mưa bão ,ở trong nhà im phăng phắc  đã ba ngày ăn qua quít  hết tiệt mọi thứ thì mò ra chợ,thấy cô bé bán hạt sen ngạc nhiên vì lâu không thấy bán ngỡ đã hết mùa rồi,nó nhớ mình vì bao nhiêu tâm sen đều dặn nó giữ cho - mình ngủ ít hơn chục năm rồi. Mua một túi hạt mè nheo mặc cả với nó túi tâm,đùa trêu nó chứ lúc nào mà chẳng trả cho đủ,con bé đằm thắm đến đẹp - bóc sen,xuyên tâm ngón tay thâm sì mà nụ cười thì rạng rỡ.
Về bỏ cả vào nồi ninh,chợt nhớ ra là quá nhiều,cái thói quen no bụng đói con mắt hay vì xưa nhà không mấy khi vắng khách......
Cả bột sắn dặn bác ở quê làm cho rõ nhiều định lượn một vòng đem đưa các cô bạn,một ngày thân xác lỳ ra,khéo mốc mất.
Mùa nhãn thế này - lấy cùi nhãn bọc hạt sen đã nhừ,thả vào bột sắn quấy hơi loãng đường hơi nhạt- mát lành biết bao.
Mà mấy ngày nay bão - mưa gió ầm ầm càng không thể có khách khi nơi ở mới không có quá năm người biết,những bát chè sen bày đến đẹp,để làm gì nhỉ!



Đã gửi từ iPad của tôi