Thứ Bảy, 26 tháng 7, 2014

Sau mưa

Đêm mưa- nghĩ : may mai khỏi "phải" đi chơi,đúng giờ đi thì ráo,đường sạch trơn.Cũng vít ga bởi đường vắng tanh,hơi lạnh,khéo đến sớm nhất- mủm mỉm mọi người lại bảo là kẻ ham chơi nhất cho xem,đường Nguyễn tri Phương không nhiều sấu như Hoàng Diệu hay Phan đình Phùng,đi chậm hẳn lại vì nhìn thấy một bác lớn tuổi vừa dắt xe đạp vừa lúi húi nhặt sấu rụng,chả nhẽ cũng dừng lại nhặt lấy vài quả cho sáng mùng một có lộc,lừng khừng đi ngó nghiêng ngắm nghía và ...hát,hì.
Đến giờ đi roài,đi đã.

Thứ Sáu, 4 tháng 7, 2014

GẶP......

Nhận quyển sách chị gửi từ Nha Trang ra cho, đọc nhanh vì quá thuộc các bài trong blog của chị, chạy qua phần ba xem tình cảm các"hàng xóm" giành cho chị. Mình ngắn ngủn mấy dòng,là cái email chị đưa vào- tiếc vì không duyệt nên sai một chữ,không chỉ thêm một dấu nặng mà mấy lời gan ruột của mình quay qua cách hiểu khác hẳn.Chả sâu sắc gì nhưng mà nó nông choèn thì cũng biết mắc cỡ. Mình sống đủ rồi chị nhỉ- hừ......nói thế thôi tham sống ham vui chết xừ.
Sáng nay đọc bài bên nhà bạn,ơ hay sao có người tài thế,cứ lẩn khuất mãi thế?
Mình thích Hồng Nhung bởi giọng hát,bởi danh hay đơn thuần chỉ vì cô ấy tập Yoga rất đẹp. Có lần mình còn mỉm cười mà rằng: một số bài hát cô ấy hát hợp nhất hay nhất hơn cả Lê Dung,cả Khánh Ly luôn- hàm hồ và non thế đấy.Hồng Nhung mà trả lời phỏng vấn nha,rõ hay nhưng bao giờ cũng bị bĩu môi khen"tròn" quá,hì thông minh thì tốt khéo chút kịch chút thành vấn đề liền, ô hay mình vưỡn thích kịch từ xưa nên yêu Hồng Nhung ghê ấy. Đến đám tang Huỳnh phúc Điền mà nghe Như một lời chia tay, đám Trịnh công Sơn mà nghe Tôi ơi đừng tuyệt vọng, cô ca sĩ này kinh thật- giống mình chỗ này chủ động rơi hoặc ngăn lệ được,kịch mà- hoan hô. Cách đây 5-6 năm mình hay vào Sài gòn,cứ bịa việc mà vào để gặp nhân vật Núi,người phụ nữ mà mình vừa kính vừa yêu vừa hãi,suốt ngày bị chị mắng xơi xơi mà về là thấy nhớ,là muốn gặp lại liền. Chị kể về Hồng Nhung ngày nhỏ,thời gian Nhung hay hát với Quang Dũng rất dễ để đi nghe nhưng mình bỏ qua không đi bao giờ, vậy mà đêm nhạc Phạm Duy thì mình dốc túi mua vé mời mấy đồng đội đi xem cùng,hì, đồng đội cơ đấy......mãi mà mình không tỉnh,bạn đồng tu bảo: Q nhìn ai cũng thấy tốt thấy đẹp,ngú ngớ đến bao giờ.
Mình đi khắp nơi gặp hết những người mình muốn gặp,rồi mọi người đến Ong rừng,đến An trà,khu vườn,nhà riêng nữa- mình thật sự hài lòng vì cuộc sống tinh thần của mình được như ý. Bắt đầu bằng gặp bác Nguyễn quang Sáng,bác nhìn pho chân dung Văn Cao to đùng mà ngậm ngùi nhớ,gặp bác Hoà Vang chén bác chén em rồi thành bạn vong niên rồi bác ra đi vì ung thư gan có phần đóng góp của rượu ong nhà mình( giờ sám hối hoài không biết bao giờ hết tội bởi không biết bao nhiêu ngàn lít rượu bán ra cùng vô vàn xác các con ong,hu hu). Rồi nhiều lắm nhiều lắm cuộc gặp các nhà văn nhà thơ nữ,nam- cả lãnh đạo tổng biên tập này tổng biên tập kia,mà rõ lắm báo,tạp chi các kiểu nên thoả mãn ra trò. Sau thì biết chơi blog lọ mọ chạy khắp,còn rình rập để mời những người mình yêu mến đến nhà mà đàm đạo mà ăn ngon mà vui vẻ....vui. Vào Sài gòn,đi Tây nguyên,xuống Nha Trang,mò mẫm đến Phú Yên xa lạ,còn lời hẹn với Quảng Nam và Phan thiết để đó, gặp gần hết những bạn bè muốn gặp.Tại Hà nội thì gặp nhiều thật nhiều bè bạn từ khắp nơi về....
May mắn biết bao trong một lần đúc pho tượng để dâng nhằm ngày Phật đản,được chính khách hàng dẫn dắt hướng cho biết đến Đạo Phật,được học Chính pháp một cách rốt ráo. Bỏ hơn hai năm để lang thang một mình khắp chốn tìm thầy,tìm sư phụ . Lúc thì phân biệt được lúc thì hoa mắt lẫn lộn Chính Tà.Rồi biết rõ không thể có gì khác ngoài luật nhân quả và nghiệp của mỗi người thì thu lu về chốn cũ.
Hết khoá tu thiền ở Đà Lạt được giảng bởi Sư cô Hằng Liên- mình ngưỡng mộ vô cùng,may mắn kéo theo may mắn những người bạn tốt lành - những điểm tựa mới để mình đi tiếp hoan hỉ và vững chãi.
Lại mong gặp mấy người muốn gặp,lời mời bao giờ cũng chân thành- cứ chủ quan thế đấy không biết họ có muốn gặp mình không chứ,như chia sẻ như trao gửi như cả trút nỗi lòng cho nhau mà không ngại ngùng. Không phải từ bé nghe ra rả: người yêu người sống để yêu nhau sao? Giờ còn rất tin: CHÚNG TA LÀ MỘT kia mà.