Thứ Bảy, 28 tháng 8, 2010

Già Khanh.

Mẹ tôi lớn lên mà không biết mặt bà ngoại ,năm mẹ lên 6 ông ngoại tôi mất .Mẹ tôi về ở với chị gái là già Khanh của tôi và anh rể.
Năm nay mẹ tôi 69 tuổi và già tôi đã mất ,hôm nay họ ngoại tôi cúng 3 ngày cho già.
Mẹ tôi giống già , rất giống - nhất là nụ cười .
Tôi kém mẹ tôi2 giáp . Bà bảo : mẹ và con cùng là tuổi ngọ bao nhiêu cơ cực mẹ hứng hết nên con sẽ sướng.
Tôi hài lòng với cuộc sống của tôi vì gần như những gì tôi nghĩ ra dù có hơi không thực tế tôi cũng đã thực hiện được.
Tôi làm nhà , mẹ tôi sẽ khéo léo tìm cách cho tôi gạch và xi măng ,còn công thợ sẽ không cho vì nếu cho tôi sẽ chẳng nhận cả mấy thứ kia.
Tôi nằm viện ,mẹ tôi sẽ ở đủ từ lúc làm xét nghiệm ,mổ xẻ, hồi phục và về nhà. Mẹ tôi sẽ khéo léo đưa một món cho chồng tôi để lo cho tôi chứ không để tôi cảm thấy phải nhờ vả  .
Con tôi lấy vợ , tôi nhăn nhó vì phải làm mẹ chồng quá sớm ,lo công việc cũng có lo nhưng bà ngoại bắt cậu lấy tiền bà sắm đầy đủ đồ cho hai cháu và sắp xếp để có một đám cưới thật đàng hoàng ,đẹp đẽ ,thật là đẹp đẽ mà mẹ chồng là tôi thì nhàn tênh nhưng xấu xí trong đám cưới đẹp ấy ,như khi xưa làm cô dâu 22 năm trước tôi cố tình làm mình chìm nhất có thể và sẽ không có lấy nổi  một lời bình vì cái vẻ thản nhiên của cô dâu non nớt ấy.
Giờ thì tôi ở với con gái , hai mẹ con sống tương đối đàng hoàng , tôi vẫn luôn chủ quan vì vẫn vậy gần như muốn gì có nấy ,vả lại nhu cầu của mẹ con tôi cũng giản dị lắm. có lúc tôi muốn về nhà sống - Tầng 2 đầy đủ tiện nghi nhưng tôi không thích , tôi nói với mẹ :con MUỐN ở tầng 3 và sẽ sắm toàn đồ mới theo ý con.
Tôi đúc pho tượng Phật Bà ngàn mắt , ngàn tay . tôi nói chuyện với mẹ : Con đủ đồng rồi , làm mẫu , làm khuôn xong rồi - mẹ bảo  : Cho mẹ góp công với , tôi đành gật như là thật vậy.
Sinh nhật tôi đã đành ,các con tôi rồi cháu nội tôi vẫn luôn có một khoản không bất ngờ để tổ chức những cuộc vui thú vị.
..............
Vậy , nếu cứ kể nữa thì tôi mệt lắm , vì tôi vẫn mổ cò từng chữ một  ,tuy có dấu để  Bác Cựu không trêu được ,bé Hải Đăng sẽ không nói em không hiểu gì nữa , Thiên ca sẽ không bảo nhà Ong rừng  viết chẳng xuống dòng gì cả....và bạn bè có chia sẻ thì không mỏi mắt .
    Thế!
Già tôi , chị gái ruột mẹ tôi mất rồi , lát nữa tôi về đưa đám và sẽ cúng 3 ngày luôn .Trời mưa lắm , tôi cũng mưa cả đêm rồi , cứ mỗi lần  có người mất tôi lại khóc Bố tôi luôn  vì khi ông mất tôi không khóc được , hôm ông mất mưa cũng to lắm , lạnh lắm . Vì tôi khóc Bố tôi luôn theo mọi đám tang nên hôm nay tôi khóc xong hình như nước mắt hết rồi ,đầu không nặng như hồi đêm nữa .
 Đấy , già tôi mất tôi tiếc thương nhưng tôi lại thấy được mình may mắn biết bao , một bà nông dân , quẩy thúng nhảy tàu chợ chắt bóp để thỉnh thoảng đem cho em cho cháu mấy củ khoai ,mấy cái bánh đa ,bánh nếp thời bao cấp , để bây giờ em gái bà  ,đứa trẻ mồ côi được bà nuôi nấng trong vất vả nhọc nhằn và lũ con nữa sống đầy đủ giữa thành phố . Để cho đứa cháu gái cả là tôi biết sống thế nào cho PHẢI , biết suy nghĩ sao cho đúng , biết yêu MẸ không đơn thuần là để mẹ chỉ thấy mình không buồn , có hiếu rồi khi chỉ chưng ra niềm vui với mẹ.......
   Già là chị ruột mẹ tôi , các bà cười đẹp lắm ,tôi là đứa giống mẹ ,nông dân lắm , tôi sẽ cười thật tươi ,tôi tự hào là con mẹ , cháu  già bên cạnh niềm tự hào  là người họ AN nho nhã . Và niềm tự hào này thật lớn lao.
 Tôi thích ăn bánh đa( nướng ,nấu),ngô ,khoai, đồ nếp  nói chung  từ xưa và bây giờ thêm cơm cháy   -  Tôi vĩnh biệt già tôi và tôi  nguyện sẽ sống vui.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét