Dạy tôi biết xa , gần . TCS thiên tài , giờ mình mê tít cô bé Lê cát trọng Lý .
Đến khúc quanh bạn bảo đừng hỏi những đoạn như thế - nguy hiểm , đường phố đông chỗ nào cũng thấy nguy hiểm ,nhất là mình ít khi ra đường . Nhưng đang cơn cao hứng ..... xưa chồng cũ bảo làm gì cũng phải có cảm hứng mới làm , cuộc sống thì khó ...vẫn cảm ơn chồng vì anh cũng nhường nhịn và vắt sức chiều cả một đoạn dài hơn 20 năm .
Lúc mẹ chồng mất - Người phụ nữ việt Nam vĩ đại bởi tấm lòng - tấm gương cho mình noi theo , mình khóc như mưa như gió dù lúc áy đang mang bầu ba tháng , em trai chồng đến bên cạnh :chị đừng khóc nữa - hợp lý khi cậu ta nhắc vì sắp đọc điếu văn , nhưng ở đây là cái giọng nói - chẳng bao giờ quên nổi - nó như một mệnh lệnh : đừng khóc - ô hay!
Nhiều lúc hết chuyện nên mình lắm chuyện nói với chồng : Sao giọng nói anh chẳng có âm vực gì thế ? Dù cả ba bố con hát hay gấp trăm lần mình nhưng vẫn chê : hay nhưng không tình cảm .
Thì ra đơn giản mình thích đầu tiên ở mỗi người là giọng nói , lúc trước nói chuyện với cô giáo Lan man con gái cũng thích cô theo mẹ vì : Giọng miền trong nghe thương thế mẹ , rồi nghe anh em ,bạn bè trong ây hát Phạm Duy.....
Thích giọng nói - thích tình cảm - dễ thế mà chồng cũ bảo : Chả ai theo nổi cô- Có Giời chiều được cô và cho mình rớt hạng dù vẫn thương như thật . Chẳng ai chiều thì tự chiều mình , chả ai thương thì tự thương . Hôm qua đọc bên nhà bạn R bài giảng về câu chuyện của giờ Giáo dục công dân rồi , tủ sách giành cho các bà mẹ và trẻ em dưới 18 tuổi - cái tủ sách ấy thật hay - các bà mẹ sẽ có góc cứ như trẻ nhỏ suốt đời á ? Tốt quá chứ - sẽ được nâng niu , chiều chuộng ấy à ? Cứ mơ đi .
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét