Thứ Sáu, 7 tháng 9, 2012

HỒI PHỤC VỊ NHẠT

Cứ thử đi khi"rùa" hạnh phúc ngọt lắm
Cứ thử mà xem khi "rùa" vị đời mặn nồng đủ lắm .
Khi chọc bi a ở nơi đi nghỉ, đứa vụng dại là tôi hay ăn rùa bởi những đường lắt léo để bóng vào lỗ 10, chả ai tin nổi là tôi có thể làm được điều ấy vì là tay cơ chuyên nghiệp cũng phải ngắm nghía tính toán chán may ra mới có đường bóng hiệu quả- tôi cũng thừa biết là mình ăn rùa chứ giỏi dang gì, nhưng quan trọng là tôi dám chơi và dám quyết định.
Gần đây nhất sau một hồi quậy phá và tận hưởng sự chăm sóc của thầy Nguyễn Đình, khi ra sân bay bị chậm một giờ, thay vì cafe cà pháo hai thầy trò chơi cờ tướng, trong mắt thầy mình là đứa chưa sạch nước cản, vậy nên mình xin thầy chấp, xem cách mình sắp quân cờ thầy cười và vứt đi một xe, lúc chơi thầy vừa chơi vừa hướng dẫn và giảng cho mình tư duy chiến đấu, những đứa ngốc như mình chơi thích công chứ đâu thích thủ, khi mình đổi con pháo lấy sĩ thì thầy buồn cười lắm được thể mình bảo: hay thầy chấp em đủ bộ ba đi ......gần cuối mình trêu thầy: giờ mà em trụ được 5 nước coi như em thắng vì thầy chơi có sách lược chứ không ngẫu hứng như mình,nói xong thầy chỉ cho nước đi sắp tơi của mình để cho mình tư duy, dực vào nước thầy chỉ đầu tiên chỉ là cách tự vệ vậy mà sau 4 nước đi mình chiếu hết, thầy mỉm cười độ lượng cho niềm vui trẻ con của trò, mình chỉ hơi khoái không để lộ ra vì thầy chấp con xe thì cờ quạt gì nữa chứ...
Rùa to không khi đứa đần đần ở ven đô một ngày lấy chồng về phố, nuôi chả khéo nhưng hai đứa con nếp tẻ xinh như mộng lớn lên ngon lành..
Khi em gái mến yêu bảo: vị ngọt của chuyến đi vẫn còn, tôi không phủ nhận điều ấy, vì chuyến đi hoàn hảo sẽ là món quà đẹp nhất sau những món quà mà thượng đế đã công bằng chia cho mọi người những phần tối thiểu. Tôi vênh vênh tự đắc nói với thầy, người đi khá nhiều các nước thế giới, tay săn ảnh có nghề: có tiền cũng chả ai được hưởng thụ như chúng em, rồi luyên thuyên kể ......cái ngươfi hiểu biết nhiều, khôn ngoan và được hưởng bao ưu đãi của số phận như thầy nhìn thấy gì ở niềm vui như con trẻ của tôi, có điều gì ở tôi để người đó mất nhiều công sức để vực sức khoẻ cho tôi, khi tôi đủ khoẻ thì "đạo diễn" miệt mài cho tôi thấy mỗi ngày ta có chọn- có chọn được niềm vui và thật sự nếm niềm vui một cách thú vị? Đấy em gái yêu nói đến vị ngọt và tôi rùa lại ăn may một cái tên bài : HỒI PHỤC VỊ NHẠT. Tôi có phụ người, phụ đời quá lắm không nhỉ?
Dù biết mình phụ đời phụ người tôi cũng không thể không nói: ĐỜI SAO MÀ NHẠT, đời lại nhạt bởi tôi đã vắt cạn kiệt hết hưng phấn niềm vui cho chuyến đi? Hay đời nhạt bởi tôi đã hoàn thành kế hoạch lên từ 6 năm trước khi con gái tôi mới 12 tuổi? Đời có thể ngọt lại bởi khi được ngắm hành trình ngót nửa tháng bên những dấu yêu ngoài đời và trong mộng?
Đi- chuyến đi quá ngắn so với sự chuẩn bị, vù con gái bị tai nạn, rồi bạn đồng hành lại có quá ít thời gian....mà ơi đời vui sao tìm người bạn đồng hành khó thế, không thiếu điều kiện này thì lại thừa điều kiện khác ...ô hô.
Chứng kiến khá nhiều và toàn diện muôn mặt đời, người hiểu biết sâu rộng thì thấy cuộc sống theo kiểu nào không biết, nơi tôi con mắt đứa trẻ không bao giờ lớn vẫn chỉ thấy: đàn kiến vẫn căm cụi, cặm cụi và BUỒN ơi ta có thể thoả mãn đến đâu cũng không thể chào nổi mi buồn ạ....ơ hay.
Vậy là tham lam, ĐÁY nào cho ta thoả cơn thèm...thèm đủ thứ đến bao giờ khi ta tự nguyện và đã có lúc thấy mình đủ sức mạnh bước ra ngoài nó. Bạn yêu, Minh chủ của ta đã nhún gối ngó ta để mà nâng đỡ ta bao tháng ngày, người hiểu ta nhất biết có thật một điều ta muốn KẾT THÚC đến đâu, ta muốn kết thúc bởi ta không biết ăn cay, không thích ngọt đường, ăn nhạt nhất có thể vị muối, mọi thứ rau thơm và gia vị ta không dùng?
Sài gòn: hai ngày với đứa em trai vừa dạy học vừa làm báo giỏi giang, hợp gu hợp nhãn chị, hợp không thể hợp hơn đã lượn như ngày mai sống hay không cũng không quan trọng, gặp gỡ những kính yêu mình chọn kỹ và thoả mãn tột cùng cảm giác bằng lòng. Thiếu một bé Hoa Sữa đang ốm không thăm em được thôi.
Đà lạt: nơi cách đây4- 5 năm mình và con vào ở thử và mặc dù có chuẩn bị đã phải đánh rơi kế hoạch này vì con gái thấy quá buồn. Thú vị không nằm ở cảnh sắc bởi năm nào mà mình không chạy đến đây vài lần vì một điều ...ô hô ....mình đã từng cho và sẽ còn cho là điều mình nên làm vì dù lý do hay ho hay củ chuối đến mấy. Hay vì có em MN chờ mình đón em ở nơi lạ cả nước và cái, vội vàng ra xe dù ở Madagui chưa đủ nóng chỗ để kịp cho em cảm giác không đơn độc, hù .......rồi biết rằng mình còn đơn độc hơn em. Đà lạt quá thú vị bởi không phải mùa hoa nên chả đẹp hơn Hà nội là bao, khéo chả đẹp bằng góc mình đang nương.đủ chán để mình sau buổi sáng chụp lấy chụp để cho em Miêu cảnh đứng ngồi cười nói đủ kiểu với thiên nhiên thì chiều chùm chăn ngủ. Bù lại tối ấy được một đứa em trai của mình đưa đến một nơi đủ đẹp, đủ hay ( có mà kể đến ngày mai), tất cả ghi nhận một điều thịnh tình và cách cư xử đẹp của em trai mình là dấu ấn không thể phai - đến nỗi hôm sau người khách ở Pháp về một mình thăm Đà lạt theo chị em mình đi chơi, sớm hôm sau trước khi chia tay chuẩn bị một món quà nhỏ gửi tặng em và hơi áy náy vì độ không hoàn hảo của món quà. Em cho cháu gái mình về sớm để đi học, còn cả nhóm rồ đến quá nửa đêm với tốp pê đê đẹp như xinh. Trước khi được cơn hưng phấn với bọn trai xinh thì đời hay Giời bày cho một cuộc gặp thú vị trên cả tuyệt vời với nhóm bạn cũ và không bao giờ cũ của Miêu yêu( giá có thể kể và miêu tả nổi thì mình hạnh phúc lắm lắm....vì mặt trời ló ra rồi mà sáng nay mình có công chuyện, chỗ này nhờ cô Ninh trợ giúp chị Ong nha Mai, hì )
Lâm Hà: ôi Giời ....cả một kho vui, đằm ...tình nghĩa. Cùng Anh mình và đán đông cháu trai mạnh như hổ cả lượt làm một vòng dạo nhỏ và một bữa cơm khéo ngon khéo rẻ mà đi Đà lạt đến lần thứ n mình mới được thưởng thức . Tất cả vào chùa Linh Phước, đúng ngày lễ Vu lan nên rất đông , chụp cơ man nào là ảnh. Tạm dừng chỗ này vì không thể kể, bài này sẽ dài như thác nước mất. Điều thú vị là món sữa chua ở đây ngon bá cháy, đến nỗi mình ăn xong đếm cốc mặt ai cũng có vẻ thản nhiên nhưng không mắt ai không tròn.
Đắk nông: ồ ..
.bên Miêu nữ kể rồi. Mình khoái nhất vụ chủ nhà đưa cái xe mới cóng, bay vù vù sung sướng trên đường vắng, thía mà ngã lãng xẹt ngay
lúc sau khi chưa ra khỏi cửa để chuẩn bị cho chuyến thu lượm, đau thì rõ đau, em và bạn sợ xanh mắt và lo thì rồi, nhưng tiếc nhất là không đủ sức để ra Mũi Né với Vân Chi xinh, cứ ngỡ đem niềm vui oà vỡ ra cùng nàng thì lại làm nàng vỡ oà ấm ức- sẽ đền một cái khác dù chả bao giờ xứng nha Vân Chi ...tồ. Điều nữa: mấy đứa trẻ của chủ nhà rõ hay( đẹp+ ngoan +....thú vi+.....),khoái nhất vu hàng xóm của chủ nhà, hai vợ chồng trẻ, cô vợ có mái tóc đẹp mê hồn, khi mình mải mê tết tóc cho cô gái ấy đã có một cảm giác tột bậc khi thấy cái đẹp, sáng mù sương đưa đoàn ra bến, nói rừng rú sao mà
ai cũng văn minh và khôn chết đi được......không kể nữa , à quên món bún trên rừng ngon phết
nữa, quay cảnh mọi người ăn sáng mồm năm miệng mười thuyết minh cực hào hứng, mắt lườm nguýt con bé Miêu Ngỗng hướng dẫn mãi mà chụp ảnh với quay cứ hỏng và xấu xí hoài. Chuyến đi này chán nhất là cứ con Ngỗng chụp hình mình thì mình cáu, bởi vậy về tới nhà mình vừa già vừa xấu đi là lỗi tại Ngỗng. Nhắn luôn khỏi quên: Những ngày tháng tiếp theo Ngỗng lo mà bắt đền, dù thân Ngỗng xơ xác thì ráng đền tội nha.
Bỏ qua chỉ dẫn lên chỉ dẫn xuống nhiệt tình khoa học của giáo sư Vân Chi, eo.....không đến Mũi né, tiếc muốn chết, nhưng qua nàng vẫn biết tình hình lễ hội khinh khí cầu, OK bỉ qua mà không hề bỏ qua.
Nha trang: bé Miêu kể rồi, kể lại khéo ít chuyện mà dài hơn mất, Miêu nó cô giáo dạy chuyên văn nó vẽ ba đường là ngon, mình kể làm mọi người mệt mất, chả kể. Chỉ biết mình chưa hoàn thành tâm nguyện nơi này, hì có cơ hội để mình vẽ tranh mới. Dưng mà ĐỜI VUI vì từ Nha Trang mình rủ rê để đem bán một người- may mà chửa bán xong đã thu một món to để đời- cám ơn ĐỜI.
Phú Yên : biển Phú Yên làm mình sướng bởi nó quá vắng và rừng thông chạy dài, bởi con đường mới đẹp vừa phải nhưng mình thấy đẹp vô cùng đưa
mình đến một nơi thiêng.. Lúc cùng chị đi từ Nha Trang về Phú Yên mình ồ lên vì thấy núi, cứ ngỡ là Phú Yên chỉ có biển, mặc dù đã tìm hiểu và đọc khá nhiều về Phú Yên còn khoái vu phương ngữ mà thầy Nguyễn Đình tẩm bổ kỹ cho từ trước. Nhờ người khách đồng hành nhắc khi đến cầu Rằng đẻ gọi điện cho thầy ra đón, tiện cái miệng hỏi : tôi sẽ chọn Phú Yên sống tuổi già có được không? Sao lại không, tất nhiên người khách là dân địa phương họ trả lời nhân văn thế là đúng rồi, nhưng chợt nhận ra mình đã bao giờ nghĩ đến tuổi già đâu, đã bao giờ mình muốn sống nhiều đâu, sinh lực và tình cảm , may mắn và trải nghiệm mình đồn cho gọn rồi, người ta nói đứng chữ Bính thì linh lắm, biết đâu- hơn cả may mắn, đứa rùa như mình sẽ tận hưởng cuộc đời này như giấc mơ.
- rùa: từ con gái mình dùng chỉ sự may mắn, nhưng riêng khi dùng cho mẹ kèm theo nụ cười ...hiểu ý bỏ túi. Khi mình cười đần con lại thấy hiền, thế mới là rùa nhất.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét