Gái yêu bẩu: cứ thấy chị xuôi vui, ngược cũng vui là em mừng rồi.
Thời tiết làm sao đó, cả ngày hôm qua nằm bẹp, cái lưng lại đau có cơn, chiều gắng dạy đạp xe một vòng cười hú hí với gái như khoẻ lắm để em không lây nản vì con trai em cũng đang sốt.
Đêm nhắn em : mai đi Hoà bình cafe đi, thèm chết đi được cái tán bàng xanh mướt, những khuôn mặt - không phải đám tinh tú đâu- những khuôn mặt thảnh thơi muốn thèm của người dân nơi ấy.
Sáng nay a lô khoe cái vui không thể kể với em nhưng máy em bận suốt- điên với con em này ghê, cũng thương ghê vì điện thoại bận dám 20/24 h quá, còn đâu thời gian mà sống hả yêu.
Sát giờ họp phụ huynh cũng gọi được cho nường, nghe mình cười, nó hỏi gì mà vui thế? Giả giọng trầm trầm hỏi: cu đỡ sốt không? Mắng vốn thêm một câu: đoé gì mà thoại gọi lúc nào cũng bận thế? Rồi lanh lảnh: về Hoà bình cafe và làm thơ đi, thèm quá - nường này thì giỏi khủng nhưng nỏ thích thơ.
Lớp chuyên của nường hôm nay họp phụ huynh, nường bỏ đủ thứ để theo cơn hứng của mình nhưng vụ này thì không thể. Thế là lại phải tuôn mấy dòng không tàu hoả nhập ma mất- bỏ mất câu dừng cho nhẹ được hai ngày chửa nhỉ? Bố khỉ cái tính trẻ con của mình. Nhưng mà vẫn SÁNG NAY mà, nắng lại đủ nhạt, gió cũng đủ nhẹ, sướng bỏ ...xừ - ai mà chịu cho nổi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét