Thứ Bảy, 31 tháng 12, 2011
Muộn
Thật vui và cám ơn Tuấn thật nhiều vì những gì anh đã dành ( giành thì có í nhỉ ?) cho em tồ này .
2012 - Trời thương và tự thương mình - một năm tốt đẹp
Giời thương , thế là vẫn có một quán Ong rừng gần ngay quán cũ - trông vẫn cổ cổ , hiền hiền , bé nhỏ nữa , nhỏ đi sẽ nhàn hơn , kiếm ít xiền hơn nhưng vẫn ổn và có nhiều thời gian để thực hiện mong muốn lang thang hơn. Vẫn có một chỗ đi về thân tình để mời bạn bè , anh em .
Thích thật năm dương lịch mới.
Thứ Tư, 28 tháng 12, 2011
Thiếu bạn - không - thiếu người chia sẻ
Chủ Nhật, 18 tháng 12, 2011
Bước vào đời nhau
Nó , nàng ngang ngạnh và tin tưởng bước ùm vào đời chàng đầy ngưỡng mộ và rồ dại . Yêu chàng như yêu cũ cả ngàn đời - như đứa liều giành lấy cái chả phải của mình mà coi như đương nhiên trong bị . Yêu chàng như việc cuối cùng cần làm nốt của một đời người . Bao cái vui cái hay chẳng thể nhớ nổi , chỉ thèm một nụ hôn thật , thật và dịu dàng .
Một ngày thành thiên thần , thiên sứ hay ác quỷ nó chỉ muốn mỗi sáng được hưởng một nụ hôn ấy . Chẳng dễ , chẳng khó . Nó phát ốm rồi.
Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011
Cô đơn - cô độc
Sao yêu anh nhiều thế ,yêu thật yêu vì có cả sự tôn thờ , yêu mà không thông cảm với anh chỉ nghĩ đến mình cô đơn mà ghét anh , có nghĩ xem tâm trạng anh thế nào không .
Người bảo Người tình cảm thế thôi nhưng cũng máu lạnh đấy ,thế Người nghĩ sao khi em phải xa - Lôi người ta ra đường , cho tập hít bụi , cho gió nó lùa - cho người ta lạnh rồi bỏ đó - thật là ...
Vẫn nghĩ Anh giỏi , Anh xuất sắc , Anh chia anh ra để hưởng cảm xúc trọn vẹn . Rồi thấy ghét anh vì chả hiểu nổi đôi mắt giấu sau cặp kính kia nghĩ gì , ấm ức sáng nay Anh bảo : thế mà không sao thì là yêu thật ,
Chịu , cái đời này làm sao vui khi mình đã biết thiếu , biết cô đơn .
Trước mình muốn sống ít ràng buộc nhất để ít biết nhất , ít khổ nhất . Giờ sao thế này ? còn lâu mới sáng mai , Anh ngủ khì cả phần tôi đi nhé , một mình tôi làm cả hai suất cà phê đấy ạ .
Giời ơi ! Mách giùm con cái - con phải làm sao giờ ?
Tháng chín , tháng mười
Mốt này mốt nữa ... này là bàn một , này rồi bàn hai .....gì đó tương tự khi chơi chuyền í nhỉ?
Tháng chín rồi đến tháng mười , năm tuần rồi lại năm tuần cũng ( đã ) qua .
Run run tôi mở lại nhà ( blog í ), ơ kìa tay viết mà lòng dám tin ?
Này là yêu , này là thương - Là nhung là nhớ như là nhóc con
Này kể , này nể , này mong ,ngu ngơ như bệnh như là lên " cơn "
Làm gì cho khỏi nhớ chàng giờ ?, làm gì đúng đắn cho cái đời mình giờ ? Không lẽ lại gọi CN khi mà Người quên xừ mình rùi ?
Chẳng có thời gian trò chuyện ..
Hôm nay ăn xong em ý tứ nhể : thứ bảy con ở nhà bạn ăn cơm , con báo về muộn . Chàng ý tứ gấp bội : về phải đi chữa xe . Nàng nhạy cảm về ngay bằng xe ôm , mặt rắn câng - khỉ ! Nàng sợ xe ôm muốn chết , đi xe quen gần nhà là đành , nhà đống xe , đống người kia mà . Nàng có biết đói và thèm ăn mấy khi ? Theo ngay lời gọi của chàng mà tìm vui ? tìm hẫng ,hì ?
Cô gái Balan trong giấc mơ ? người đàn bà tóc ngắn và mặt rắn câng ? Còn lại đôi mắt trong không veo ?.
Đáng đời . Đáng đời tôi không nhỉ ?
Học , học mãi - chả vào được bao nhiêu
Theo bạn bè vào lớp Kinh dịch - thầy nhiệt tình hiếm có , trò sau một thời gian cặm cụi vào n buổi tối nhận thấy mình không có khả năng tiếp thu lại còn hiểu kiểu : quẻ Hằng là quẻ chịu đựng vĩnh viễn nên nghỉ , mặc dù tiếc mỗi buổi đi học được chạy qua sông , veo veo gió mát , đầu giờ thế nào cũng có bạn đi đâu xa có quà biếu thầy và thầy bày ngay cho cả lớp thưởng thức cùng trà thơm ngon mà vợ thầy luôn pha sẵn .
Lớp Hán - Nôm mới hay . trường làng , thầy giáo 80 tuổi - tóc bạc phơ , giọng giảng bài còn khỏe và thật hay , thấy trò chẳng chép bài bao giờ ,chẳng nộp bài chấm điểm bao giờ - thầy hỏi vài lần rồi thôi . Đi qua nhà trò - thầy hỏi vọng vào : Sao hôm rồi con nghỉ ? Một lát trò chạy qua tíu tít xin : cho con ít lạc rang - chẳng nói lý do trốn học bao giờ , có hôm đi qua thấy có đĩa kẹo là vào nhón một cái , có hôm vợ thầy giữ lại : có ít đặc sản ở quê gửi ra , chờ bà cắt cho...
Giờ thì chăm chú học yoga , rón rén trong suất ưu đãi - lúc đầu hơi ngại , sau mấy tháng thấy ngoài thầy , cô chú ý hướng dẫn tận tình hơn bình thường thì thấy bạn bè học cùng cũng quan tâm thật lòng . Chỉ chán là nhớ kém nên khi về nhà tự tập - toàn tập lộn xộn . Cái đoạn thư giãn cuối cùng thích nhất , không có giáo viên dẫn là ngớ .
Bạn thân bảo : may thế - lớp học ngay gần nhà , sướng thế - ngoài các buổi học chính được học thêm không mất tiền , chị yêu quý bảo : con bé này hay nhỉ - có lắm người quan tâm , U Dư yêu quý bảo : em ở chăm chị đến bao giờ chị già , đến khi nào chị không cần em nữa . Tự mình bảo : Mừng nhất là mẹ khỏe , cả gia đình bình yên , mình chả phải lo lắng gì nhiều ...
Rồi nhìn lại , lúc nào cũng phân vân chút chút . Sao mình được hưởng nhiều thứ thế ,cái ngữ mình đâu có xứng đáng . Thắc mắc lắm thầy phải giảng mãi : cây mai là cây mai , cây si là cây si - không khác được . Chán , thầy lấy ví dụ khác : cái ti vi là ti vi , laptop là laptop...Hôm nay được biết thêm truyện ngụ ngôn : cò và quạ .
May mà mình có thầy , có cô , có những người bạn mình coi là bậc thầy đã mất công , để sức tận tình chỉ cho mình bao nhiêu thứ . Chỉ bao thứ mình cố tiếp thu nhưng chỉ được một phần thôi , cố gắng dần vậy.
Thôi thì đang tâm trạng - tự thấy : mình là đàn bà vui với mấy thứ cỏn con , thỏa mãn với mấy chuyện bâng quơ thế thôi .
Thứ Sáu, 16 tháng 12, 2011
Không tỉnh
Về đấy , về đâu ?
Bước vào , ra - hụt...
Ồ nhà của ta
Giường , chiếu , Ta.
Bắt đầu thấy Anh xa lạ , mấy năm chẳng có được mấy lời thấy gần thế , tin cậy . Giờ gần thế thấy anh khác rồi - vẫn là chín chắn , khôn ngoan - nhưng lạc .
Thứ Tư, 14 tháng 12, 2011
Kịch - món yêu , ngon nhất của tớ
Gì cũng xem , kịch , cải lương , chèo - hay , ít hay xem cho có khán giả .
Tối sát giờ mới nhận được vé xem vở ANDROMAKE , thích mê - 8 nhân vật - 4 diễn viên người Pháp ,4 bạn người Việt . Đạo diễn chính là người Pháp- họ làm kỹ và sáng tạo - hay lắm , nhưng là buổi cuối , thật tiếc , nói chung kịch cứ xem hai buổi liền mình mới thỏa mãn . Lần trước xem Những người lính trở về cũng thế - sướng mãi .
Ở đâu mà Tình yêu không lung linh chứ ! Bi kịch tình yêu càng lung linh .
Chả phải mình có quá ít điều cần làm so với mọi người nên sẵn lòng làm hết và đi cho sớm chợ , đã từng thế , hì .
Giờ thì sống ngon , lớn lên được tẹo , cũng còn lắm chán ,chán nhất là nhìn thấy đâu đó không trung thực ( kể cả mình ) , nhưng vui - sống mà xem kịch , xem các kiểu kịch -xem mà sung mà sướng.
Lâu trước xem Othello - hôm ấy Chí Trung mệt , bạn mình đóng thay , cậu mặc bộ quần áo bao tải , tay chân mang xiềng xích ,chạy xuống dưới mỗ hôi như tắm hét ầm đòi tự do ....Chả sống được với nghề chuyển sang làm phim , tiếc thế dân kịch ai cũng đẹp và có giọng nói hay , hình như mấy vở kịch mình khoái đều là đề tài về tình yêu....
Bố mình tìm mọi cách cho các con về nội thành chắc hài lòng vì có đứa dễ thỏa mãn như mình , xem í - thích xem mọi thứ - chỉ tiếc ít nhớ được gì , hì .
Anh kính yêu ơi ! nghe em kể này ....
Lời của kịch : Ta thỏa mãn ,hì - Ta sẵn sàng đi . Hoàng tử , Công chúa , Quận chúa và Nhà Vua ai nấy đều sẵn sàng đi tới cùng để thấy tình yêu " Thật " . Người sống kẻ chết đều thỏa mãn ,đều cao thượng , đều nhìn thấy và trung thực với điều mình muốn thấy Anh kính yêu ạ . Chết mất vị Vua xuất chúng , chết chàng Hoàng tử si tình và tuyệt đẹp ,chết nốt cả cô Công chúa biết sống và biết yêu - Thế mà ai xem xong cũng vui và nói : Cái kết hay và có hậu - Hôm nay may mắn vở kịch khá mà khán giả cũng khác hẳn hôm trước mình đi xem anh ạ . Còn lại Quận chúa góa bụa sẵn lòng chết cho tình yêu của mình thì lên ngôi và con trai bé bỏng của nàng được thừa kế ngai vàng , thế .
Ngủ ngon Q nhé - em tự chúc mình , thế . Mong sớm mai anh nghe em kể sớm sớm chút ,và hiểu những dòng không đầu không cuối của em .Một ngày xa nhau sau bao nhiêu ngày , năm , chục năm , trăm năm anh vẫn biết em thèm thấy mặt tình yêu đến thế nào , và không ở cạnh không có nghĩa là tình yêu đi mất - có để mà đi cũng may mắn lắm rồi , ngoái nhìn còn thấy , còn thấy 5 tuần với tất cả trìu mến . Thế thôi,
Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011
" PHÊ"
Lúc trước chưa biết viết thế này , khi viết thư cho con nuôi mình có thở một câu rất chi là kịch thế này : A ha Ta hở sườn ,chẳng ngại dao ( lúc đó chồng cũng bảo ta ngu ,không biết lo xa , không cảnh giác với người làm ).
Đọc mà thấy sướng , đọc mà thấy "phê " , chịu đựng " phê bình " muối mặt chịu phê bình cầu tiến , thế.
Tóm lại : Đang mông lung , đang lo lắng , vẫn thèm đọc như thèm đọc , qua mấy nhà có những bài muốn đọc thì ung hết cả đầu vì không đủ sức để hiểu , cũng buồn vì mình biết thân biết phận , bị bảo ngu thế không thể cố há ra cười cho bớt ngượng , mà cũng không thể tiu nghỉu như mèo cắt tai mà về .
Thôi ,vẫn còn vài bạn chẳng có võ như mình .
Thứ Bảy, 10 tháng 12, 2011
Tranh giành làm chi
Thương mình quá , vẫn vẹn nguyên ngu ngơ .....
Mong manh ,mong manh , thương quá .
Lạy trời có khí trong lành để thở .
TRANH GIÀNH LÀM CHI?
Thứ Sáu, 9 tháng 12, 2011
Phở cuốn Ngũ xã
Mở quán ăn cả 10 năm , là cái quán trông đàng hoàng nhất phố , món phở cuốn thì cả phố giống nhau - bánh phở + rau sống + thịt bò (....) nhưng khác hẳn cả khu phố ăn náo nhiệt không chịu nổi vào mùa nóng , món phở cuốn ở ong rừng chỉ là món khai vị và đặc biệt chủ quán chưa bao giờ cổ xúy món ăn này , ăn nhiều bánh phở thật sự là không tốt , nhất là bánh tráng mỏng và dai hơn thì đương nhiên phải có cách đặc biệt nào đó ,ăn chơi thì chả sao , có ngày thiếu người Ong ngồi trông nom ở tầng một nhìn người qua lại , có lần nhìn thấy một gia đình bốn người đi ăn phở cuốn ở nhà bên cạnh , từ người lớn đến người trẻ đều ngoài 100 kg ( cũng là lý do để Ong tích cực giữ để không béo thêm nữa ).
Bây giờ phở cuốn nổi tiếng lắm rồi , bắt đầu lạnh mà phố vẫn hết chỗ những ngày cuối tuần ,. Làm dâu hơn hai mươi năm ở Ngũ xã , theo nghề đúc đồng của gia đình chồng , nghề đúc thì mai một , rộ lên nghề hàng ăn cả chục năm , gần như là quán đầu tiên mọc lên có món phở cuốn ( trước chỉ có một chị bán tạm ở vỉa hè ) vậy mà Ong cũng mới biết nguồn gốc món phở cuốn - Là vậy : người thợ đúc đồng phải lo cho lò than đá trên dưới cả 1000 độ tùy vào loại đồng để có nước đồng mà đổ vào khuôn , nóng lắm ..... món phở cuốn với rau sống là xà lách , rau mùi , rau thơm , thịt bò tẩm ướp theo cách riêng , nước chấm pha ngon là đồ ăn lý tưởng cho những người thợ thủ công ráo mồ hôi hết tiền , về sau chứng kiến rất nhiều người bị bệnh phổi . Hơi than độc lắm , bụi , nhiệt độ cao mà bảo hiểm lại quá sơ sài . Người làm nghề vất vả mà thu nhập thấp thế là chuyển sang buôn bán các kiểu .
Nghề đúc đồng kém đi thì có nghề ăn lên ngôi , cái làng nhỏ cứ trưa và tối ồn ào quá lắm và mùi mỡ , mùi thịt bò , thịt ngan nướng ....thật sự ở mãi thành quen chứ mệt lắm , sợ lắm cái mùi cứ ám vào người vào tóc . Cũng có chút may cho Ong , quán của Ong còn nhiều món ăn nhẹ nhàng và cũng riêng lắm nên đỡ hơn , cố bám trụ vì Ong cũng còn xưởng ở nhà - các bạn bên điêu khắc vẫn duy trì mà làm khuôn , làm mẫu - còn đúc thì đành đem về xưởng của bà con ở quê . Cuộc sống cứ thế vẫn chỉ là lao động thuần túy , khá vất vả .
Nhưng thôi vất vả chút cũng có nhiều thứ hay ho kiểu người lao động , ngơ ngáo hoài lại hay gặp may , có chỗ bạn bè khắp nơi về tụ tập , gặp cũng khá nhiều niềm vui và sự tương đồng từ khách mà thành bạn ( cạ ) . mấy ngày mưa , hôm nay nắng lên rồi ,hoan hỉ chạy qua chạy lại cho thấy bóng cô chủ nào .
Tiết mục : ăn
Siêng đi vậy nên bây giờ bạn mới nói : kinh doanh thì khá hơn việc của bạn , chẳng biết trần tình sao nữa , thật ngại khi phải báo cáo vừa bán thêm một món đồ đồng để chi phí cho tháng 11 vừa rồi , nhưng chả sao - đợi con gái có kết quả thi thố ngày 11 này ( lại là ngày 11 , ngày Rằm cũng hay có những vui , những lộc bất ngờ thú vị lắm ) sẽ vào với nắng - trốn lạnh ít ngày , hì .
Hôm rồi được bạn mời đi ăn hải sản ( Ong dị ứng kinh hoàng với bọn này) , cố đi cho vui , thấy bạn trả toàn tờ xanh , hôm sau điện thoại bảo : Thà cho tớ mấy gói hạt điều rang muối , uống trà - thậm chí nước trắng còn ngon hơn . Đấy với tiết mục ăn của Ong chán thế đấy - cho nên ngoài mấy món ăn cơm hàng ngày Ong đoảng thật đoảng không biết chế biến gì cả - cho nên có hẳn một đội 4-5 cháu con thợ nấu tạo điều kiện cho Ong tiếp tục lười , mà chả có người nấu cho nữa thì nhai gạo rang , vừng rang vừa nhàn , vừa tiết kiệm .
Tiết mục ăn đơn giản thế nên Ong có thời gian đọc , đọc như là chỉ có đọc là Ngon nhất . Còn có nhiều thời gian tiếp các bạn - bạn nào chấp nhận sự yếu kém ở Ong , kiên nhẫn chơi với Ong là Ong cám ơn nhiều lắm.
Thứ Tư, 7 tháng 12, 2011
Chia đau
Qua nhà bạn bè thấy mất mát hoặc gì đó đau thương cũng chịu - khó chia sẻ lắm . Dòng tộc họ An của Ong nhiều người mất trẻ , ai an ủi sao chứ - khéo mấy , chân tình mấy nó cũng chả vợi , chả vơi được .
Ong nghĩ : Với Cha thân yêu từ nhỏ Ong đã cặm cụi đỡ đần việc nhà , cố gắng học tốt , đi họp phụ huynh lúc nào cũng là niềm tự hào ..... Với chị họ mất quá trẻ - ừ thì sẽ quan tâm đến các cháu hơn những nhà họ hàng khác . Với Bà nội Lúc xưa mình là đứa chăm về quê nhất , được nhiều quà nhất và cũng được bà lúc cuối nhớ gần nhất.
Cứ nghĩ về những điều tốt đẹp , những gì đã được hưởng cùng nhau lúc vẫn cùng có mặt trên đời là đỡ , là dần bớt đau .
Thế thì còn khỏe , còn chút sức , còn cơ hội tạo ra những tốt đẹp , hay ho , thú vị thì ra sức tạo ra càng nhiều càng tốt .
Sáng mai lúc khỏe nhất , thời gian dễ chịu và thảnh thơi của mình Ong sẽ gọi chi R ( là mới quen qua Bác Lính , ong chưa biết nếp tẻ dám xưng chị cơ đấy - biết đâu Noen này lại dung dăng dung dẻ trong chỗ chị ngắm phố phường như những người trẻ ) , thì cứ ví dụ thế - Ong nghĩ sao viết vậy cho tâm trạng ngày mưa khô ráo hơn chút í mà, hì.
Anh yêu ? Lùi = Tiến ạ ? sao em không biết
Mới lại xem phim mãi , chẳng có lời hẹn cụ thể nào để được đợi , chẳng có mạng nữa phát chán nên đội mưa mà đi . Em ra được đường như là thành tích ,mới phục anh suốt ngày đi ( khéo chàng thích đi thì có í ).
Gì thì cũng cứ phục Anh , nhân hậu trắc ẩn thương nàng mà tranh thủ vài phút cho mưa chim vẫn hót , nàng vẫn hót cũng nể , mà thực sự yêu nàng đến bên nàng xiu xíu thì hay quá chừng . Có moi móc một số cái cho là xấu ở chàng thì lại tự xấu hổ vì mình tiểu nhân ( dù tiểu nhân -.-.- đàn bà - mình đâu chịu làm đàn bà chứ ?) , Là dấu yêu cũng đáng rồi sao nàng còn hẹp hòi ? trái tim nàng trở nên tệ thế sao ? chỉ vì nàng muốn Anh cao hơn để nàng được ngưỡng mộ và "không chán ".
Từ nay phải thế nào cho ai cũng luôn được hát " Cuộc đời vẫn đẹp sao dù ..." . Giải pháp " hết gần" đưa ra xong rồi muốn cắn lưỡi , biết hỏi kết thúc thì sống để buồn mà cứ muốn buồn . Rượu sợ hẳn rồi , đọc sách , xem phim , mua sắm , xem kịch ....lấp được hơi thở của Anh ?.
Ừ - đọc một dòng của Anh chả biết ngài có vắt óc không nhưng đúng là ngài hơn mình một bậc to.
Giờ không thể dùng CN để gọi Anh nữa - tiếc mà cầm lòng .
Thứ Hai, 5 tháng 12, 2011
Ngơ ngác
Chồng lấy vợ có con rồi - có ai dại như nó không , đem theo cô con gái thôi .
Mấy đứa nhóc nó cưu mang và yêu quý Tết đưa tiền ...một chút gọi là nó không lấy . Có đứa còng lưng làm hy vọng một ngày đưa chị đi bốn phương nó hạnh phúc mà chờ .
Vừa đọc bên nhà bạn : Con người là sự trớ trêu của tạo hóa , nó muốn cười hì , hì hì
Bé Hương Vũng tàu giỏi giang và xinh đẹp lâu rồi gọi điện chị vào chơi với em - Giờ Tùng bận vợ con rồi chẳng nhẽ đi một mình làm sao ' đã '- đáng ra nó phải nhớ em trước chứ ? Phải nhớ đêm đông Hà nội cho bao niềm vui và khắc khoải , khắc khoải nhớ về nhau . Lại có giải pháp rồi - lang thang mà quên , mà nhớ , mà gọi mãi " Tôi ơi ".
Ừ - Mẹ ổn , em ổn , con ổn - Nó khô khổ chút coi như gánh hạn cho cả nhà , vừa được ngắm nỗi buồn đau vừa ra vẻ tử tế . kakaka.
Đi bơi vậy nó ơi , hơi lạnh thì dễ tỉnh ra , tóc dài chút nữa lại quay về xẻo hết trở lại là NÓ thôi - thương thế , ngẩng mặt nhìn trời : hahaha , ngẩng mặt nhìn Giời reo ca nào .
Gió từ Hồ Tây ,vốn hay bị lạnh nó lạnh thêm , thương thế - vẫn thấy tím tái cười - nụ cười mạo nhận : diệu vợi vô chừng , mắt cũng cười : diệu vợi đâu rồi .
Can đảm xa để biết rằng dù xa , dù chẳng như , hay kết thúc rồi nguyện ước thì vẫn biết có TÌNH YÊU đấy , nó mon men ngắm và bước lùi . Ôi.
Viết tên Anh
Người đàng hoàng và đáng tin như Anh nói đúng là đúng nhỉ ? em sẽ không hỏi tại sao nữa đâu . Nhưng hỏi nốt sao bạn ấy lại gọi em là "con" hả Anh ? bạn ấy nghĩ người lao động thì đáng gọi thế sao ? Hay cái đứa không biết phải , quấy đáng gọi thế ? Em thấy mọi người miêu tả bạn ấy và nhìn thấy hôm trước thì em nghĩ : Nếu bạn ấy xứng đáng và làm CMT hạnh phúc và dễ chịu thì chàng đã không tìm và làm bạn với em để mất thời gian ,mất công sức làm gì . Có thể mọi thứ nàng có nhiều hơn em , nhưng nhìn thẳng vào sự thật thì bên em chàng ít nhất là vui hơn , nếu em cố tình để lôi chàng đến gần em kia , chàng tự nguyện và cũng háo hức lắm ....
Tóm lại chả tại sao nữa , mệt .
Kết luận : Hình như yêu nhau thì được phép thế , mà phải yêu thật yêu kia . ( không biết yêu thật là thế nào nhỉ ???)
Xác suất - môn này hay - khó
Hôm nay thay lịch học nên sẽ gặp nhau nhỉ , mai , ngày mai , kia , ngày kia .....Thấy chưa Anh quyến luyến khổ chưa ?
Làm việc nào
Biết trước hết mà cứ ảo tưởng , ảo tưởng vì thấy hai đứa sinh ra để có nhau . Anh xuất sắc trong mắt mình - lấy đâu người đàn ông như thế , làm sao mà sót lại chỉ để cho riêng mình chứ ? Trong cái thời buổi này mà còn một anh "ngoan "đến thế - cái giá của tò mò , cằn nhằn , của trêu chọc tối qua được hưởng rồi - Anh chuẩn mà - mặc định hẳn thế cho đời nó tươi . Mình thì chả được điểm gì đáng điểm , hy vọng ngoài chuyện anh thích mình chứ chả phải thích người khác thế là đủ , hai anh em bên nhau rất tuyệt , đúng là tuần , là tháng trăng mật thôi chứ , thích bên nhau nhiều thế quả là kỷ lục với mình - rõ là mình yêu anh lắm rồi.
Thôi , kiếm việc để làm , kiếm thứ để lo , ẩy cái gì vào vị trí ấy bây giờ để quên , để nhớ , để khỏi ăn nhiều , để không mất ngủ .
Anh bảo :Hay lắm cuộc đời này , cuộc đời này đáng trân trọng và thú vị lắm , em nhớ các tin anh nhắn đêm qua - NHỞ ANH LẮM.
5.12
Thấy hơi lảm nhảm không đâu mất rồi , thời gian thật quý , làm việc nào .
Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011
Quận 2
Há chẳng vui sao ? Lâu quá không thấy thầy Rong và cậu Tuấn í ới - chả biết mọi người đang ngự chốn nào , núi nào . nồi xoong đem theo , ở nhờ nhà dân , ít cân gạo lứt , muối vừng thé là ấm chỗ , lẽ ra mình cũng đồng hành rồi ....lẽ ra lắm thứ kéo mình chẳng , chưa được đồng hành - tiếc .
Vào Sài gòn ( NAT nhỉ !) , lần đầu ở quận 2 - nhà gì có 700 m vuông không à , đẹp như là đẹp , chủ nhân chạy thận chả ăn uống được gì ,cũng chả ở lâu để tác động được tí tẹo nào , là cũng định bắt chước thầy mình - thương mến thương tiếp chút hy vọng + tẹo niềm vui , họ chả thèm - người dưng - chắc họ nghĩ thế và chả tin...
Nắng thế có bể bơi mà chả thiết , luẩn quẩn chỉ suy với nghĩ . Được cái sáng sớm đã sẵn ánh mặt trời ngồi rất chi là thư thái trước thềm với một em gái yêu mà nói chuyện linh tinh , được cái hoa quả và rau rẻ muốn sướng , và người bán quán , bán hàng thì thì xởi lởi đến yêu.
Kỷ lục khi cùng khách ngồi từ 3h chiều đến tận 10h khuya không hết mỗi người một ly nước trắng , tại mưa Hồng nhật không chạy qua nên bác khách kính mến - kính mến nên mình cất công đem mẫu tượng Phật vào tận nơi,hì - cũng là một công đôi việc - một công đôi việc biết thêm mấy thứ hay ho nho nhỏ , biết ở Bình dương người ta làm ăn đến nơi đén chốn , ra tấm , ra món - thật thích .
Bé Hương hì hụi làm cái " Hà nội nhỏ " đúng là nhỏ , khiêm nhường và xinh xắn ở góc phố Quốc hương , người Hà nội cũng được đón chào đấy chứ -hàng xóm thân thiện , bà con gặp là mỉm cười .....
Chuyển tổ rồi , hai mẹ con ở một chỗ thật nhỏ , thật xinh và tiện nghi vừa đủ , ít nhất một năm nữa vừa làm vừa thảnh thơi hít hà không gian đáng yêu ấy .
Viết để bạn bè thông cảm đi chơi về lại dọn nhà nên chưa trả lời bạn bè , giờ có ai quan tâm là quý lắm , không được như lúc mới tập chơi blog muốn thì trả lời , lười là lười .
Còn khám phá một số điều vui + ít vui nữa ....
Quên đấy : lẩu cá ven sông sao mà ngon mà rẻ thế , đang được mấy bạn xúi , xui đọc Kim Dung thì thì đến chỗ quán mỗi lều đặt tên một nhân vật , cũng chả dám viết ra vì nhớ mang máng thôi .
Nữa , khách đặt tượng Phật đáng kính giảng , chỉ mấy tiếng ( 7 nhỉ , chưa kể buổi sáng đã ngồi kha khá ) giảng về : chính đạo , phải thành thật xin lỗi Thầy vì trí nhớ suy tàn của mình đã làm uổng công thầy rồi ( đoạn này vài người bạn lại có dịp mà cười ong tôi đây ).
Tiếp tục sống và làm việc vui vẻ nào - mong bè bạn lại chạy đến chơi ở đây , ở ngoài đời nữa nhé , nhà ong bình bình vậy thôi , mến khách và nhớ mọi người lắm ( An Thảo ơi - nàng có thấy nóng ruột chứ ? ).
Thứ Bảy, 26 tháng 11, 2011
LÃO NGOAN ĐỒNG .
Để đọc xem những chuyện của Kim Dung hay ra sao mà thiên hạ từ bé tới lớn ai ai cũng thạo vậy , ai ai cũng thạo không đọc sách thì xem phim , mình cũng hay đọc , cũng dán mắt vào tivi tối ngày , cũng thích xem phim ở rạp - thế mình như đứa mù í nhỉ ? rõ chán .
Thứ Tư, 23 tháng 11, 2011
ANH !
: khoảng 4,7 km - khoảng cách ANH nói xa chỗ ..
: 81 -82 kh/h ...thế thôi nhé
Mỗi ngày chỉ cần được nhìn thấy ANH là em sống tốt rồi , không tham lam nữa đâu .
Sợ lắm nếu một ngày nào đó ANH ngoảnh đi.
Mừng lắm nếu một ngày ANH bỏ mình mà mình không đau .
Thứ Hai, 21 tháng 11, 2011
Khắt khe
HĐ bảo :thôi thì an ủi số chị có mả cứu bần hay gì đó tương tự , người có lòng thì chẳng nhiều tiền ,người nhiều tiền thì cũng có lòng nhưng chẳng dám chi vu vơ .Mình đang rối như canh hẹ ,không dưng ném điện thoại một xó , nhàn tản được mấy tháng , giờ thì lại cau mày mà tính với toán .
Với đời mình thì luôn muốn có hào hứng ,hào hứng quá thì muốn chế ngự bản thân , lúc lại buông xuôi trôi cho sướng , mà sung sướng hiếm có thật - sao dốt thế , thích vui hay thích tiền chọn gì rồi thì theo nấy - lúc nào có cái gì vượt lên nổi thì tính tiếp , có thế thôi mà -vẫn ngốc .
Bò vẫn hoàn bò á ? Mấy người giỏi toàn đanh đá không đâu,bò với lừa - đau hết cả lòng .
Bài thơ thành văn xuôi
Lập gia đình có nghĩa là dịch bài thơ thành văn xuôi . Đương nhiên là thích thơ ( thơ hay )rồi nhưng dịch thành văn xuôi thì sao chứ ?
Đọc bài viết của các nhà đầy thích thú đấy , nhưng đúng là gặp được bài, hoặc chỉ cần câu thơ hay thì thích lắm , nhưng chỉ đọc lời bình rồi câu trả lời nhiều khi hay lắm - đó là lý do không chỉ đọc bài mà còn theo dõi các bạn ấy nhiều khi nghịch hay vui đối nhau chan chát . Hôm rồi sướng rơn khi mon men sang nhà Mỹ thuật việt , bài hay quá , sang bao lần chỉ dám xem , giờ dám mạnh dạn trao đổi tẹo ( cũng viết hơi dài ) bạn ấy chỉ nói đúng một câu : biết ít thì nhiều lạ - đích thị là mình - gần như chả biết gì , đọc gì cũng háo hức ....
Đi thay xe ôm kiếm chút tiền và một công đôi việc , thời tiết đẹp đi vòng vèo ngắm hồ Tây,chạy qua Lăng Bác có sắp mùa đông rồi .
Chủ Nhật, 20 tháng 11, 2011
Vui không tả nổi
Em XL nghĩ đoạn 5-7 tuổi vui không thể tả ,mình thì có quá nhiều đoạn vui không thể tả - đúng là sướng thật . Cứ dành chút thời gian sáng sớm mỗi ngày để nhớ cũ cảm nhận mới thì thèm sống 200 năm cho đủ , cho đã thật - thế mà trước có lúc xăm xăm định tự kết sớm , rõ là ..... ( ngu ). Thế này nữa chứ : ở với nhau hơn 20 năm chồng cũng khổ phải giữ gìn lời ăn tiếng nói đã đành , nhiều lúc tức vợ giơ tay lên ...đấm vào tường ,lần vũ phu nhất là giơ cái mũ bảo hiểm ra nhưng phang trượt , không được ở với nhau nữa rồi lúc ngồi trò chuyện chàng bảo : dọa em thế thôi chứ đánh thật có mà chết rồi.... thế cũng thấy vui - nóng giận thế rồi biết ngụy biện thế cũng tử tế chán . Chả tuyên truyền cái AQ đâu nhưng rõ ràng là bớt khổ , nhiều vui hơn . Thế nên qua nhà các lớn , bé đọc say sưa cứ thấy ai buồn là mình lấy dẫn chứng cụ thể ( thêm mắm , bớt muối chút ) bắng nhắng cho mọi người vui lên.
Hôm nay thì ngồi yên rồi chỉ nhìn lại hôm qua thôi đã đủ vui . Hôm qua mình phong thánh cho một người yêu , hôm qua mình tự tặng mình một cái lễ hơi lớn , hôm qua cả nhà cả cửa vui ....
Hôm nay mở mắt dạy đã thấy đời trìu mến , người trìu mến .... . Ngồi xem để bác bán xôi hướng dẫn cách bán . Bác ấy mai giỗ mẹ , mình sẽ bán hộ - hình dung như mình chơi đồ hàng ấy , bác ấy bán rẻ nên đông khách nghèo - mỗi lần bác nghỉ là nhiều người ngơ ngác , bọn trẻ đi học lại phải tìm ăn thứ khác , giờ mà có đứa chỉ được ăn sáng 3-5 ngàn nên bác không được phép nghỉ , cứ nấu cho chồng đem đến , mình sẽ ngồi bán - Ngộ thật .
Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011
Ngày 20 - 11
Thằng bé Cương bảo : em ước gì mai ngày được sống như chị ( Ong ) và chị Trang ( Lan Man nhà tôi đó ) - Thằng Cương thì học cũng làng nhàng thôi , công việc cũng chưa chăm lắm nhưng được cái sáng tạo và cũng biết vì mọi người . Nghe chừng cũng muốn phấn đấu nhiều nhiều cho xã hội phát triển lành mạnh ( không đao to búa lớn tí nào đâu ạ ).
Bản thân Ong cũng yêu kính cô giáo dạy văn cấp 3 mà luôn phấn đấu nỗ lực sống tốt đời đẹp đạo , bằng chứng nhỏ xíu nhé : ngày nhà chỉ còn gạo thì ít cũng phải lo đủ 3 mâm cho tụi trẻ em nghèo vượt khó trong suốt 3 tháng ( tuần vài buổi chiều thôi ) , có hôm sát bữa mới có tiền đi mua thức ăn chín về vì tối mịt rồi . Nên lời chúc cô giáo Lan man vừa là bạn vừa là em (là cô Năm nhà tôi ) và các bạn đồng nghiệp đây ạ : Chúc các bạn có nhiều học trò ước mơ và cố gắng sống để Thầy , Cô giáo vừa ý và tự hào về trò của mình - Đơn giản thế thôi ạ .
Vì cô Năm đã đọc Bay qua tổ chim cúc cu và sung sướng đồng cảm với chị hai nên chị tuyên bố lại nhé : chị yêu cô nhất ( dù điều này cô thừa biết rồi )..
.....
Anh thả chữ :Quỳnh
Đôi môi em hay nhìn đắm đuối
Thả bao lời, em chỉ nhớ ít thôi
Anh bảo : yêu em rồi
Anh hiền : yêu Q đấy
Đêm tối - một mình ,em nhớ
Anh của em - đắm đuối
Anh của em - thảnh thơi
Anh của em - nào phải của em .
Trở lại
Sao với hết thảy mình không tính toán , cả với thằng bạn hư hỏng mình vẫn tiết kiệm để giúp nó , xưa anh Định cũng mắng cho bao nhiêu vì dại rồi , thấy khổ thì không chịu được nhưng sức mình có được bao nhiêu chứ ?Trong kia mình còn lo cả tiền điện thoại cơ mà , thương như ruột thịt ấy . Vậy mà anh chỉ có ăn cái kẹo một mình ( trong khi đưa mình cả gói ) là đã buồn , đã ghét anh , hay mình yêu anh quá rồi nên cũng đòi hỏi ở Anh nhiều hơn .
Thế là mình " được " xuống sân với anh và mấy bác cũng quý mến mà mời chiều mai , rồi mời tham gia nấu với nướng món cá sấu ...thích thật - làm mọi thứ cùng chàng - mình sinh giờ hoàng đạo thật ? thật nhỉ !
Rồi đang muốn dùng nghị lực , bịa thêm can đảm để xa dần anh chút một thì T . A lại mắng thêm một câu , chưa kịp kể với anh thì trưa Anh được có thời gian ở lại thế là " được " về lại nhà chú H , bé H còn trêu phát ngượng .
"Được " nhất là biết cần nhau và hạnh phúc bên nhau thế nào , được làm nửa cái bánh của đời chàng ( phần ngon - hơi ích kỷ - thế ninh đỗ đen mong cho tóc hết bạc cũng giống chị mà ?) , Nhưng chớ có giả vờ lo lắng , Anh tinh lắm ấy - dù có chỉ là 1/4 thì cũng tuyệt lắm rồi - em chọn phần làm bạn anh nhé , đừng để ai chiếm chỗ của tớ nhé !
Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011
Tôi phải làm sao đây ?
Em ngủ sớm đây , mong anh luôn mạnh khỏe và đầy tinh thần sống tích cực cho em theo , em sẽ tập quen dần là mình chỉ có chút tình cảm của anh thôi không được tham lam đòi anh nhiều quá và biết trân trọng từng giây phút bên anh.
Còn cảm giác có lỗi với người thân của anh nữa , sẽ được xí xóa bởi bên em anh vui , anh khỏe anh nhỉ ? mà em biết ơn Anh nhiều lắm - nghe xã giao nhưng thật thế - Anh khiến em chui ra khỏi vỏ kén , sáng mai em chạy xuống xem anh chơi và sẽ nhanh nhẹn lên , sẽ chạy quanh đó , sẽ ngồi bên anh từ sớm , vậy là sẽ rút ngắn thời gian xa Anh .
Làm sao không nhớ những ngày trên hồ thân yêu trìu mến đến thế . Anh quên rồi nhỉ ?
Thừa thế mà thiếu thế
Muốn nhất có Anh bên cạnh , muốn hơn là xa anh mà đừng có nhớ , muốn nữa là ngóng Anh suốt buổi chiều thế này mà không thấy khổ .
Điên mất ,kế hoạch lên rồi mà Anh vứt ùm đi thế này đây , ức mà ngậm tăm vì mình hiểu .
Thứ Năm, 17 tháng 11, 2011
Nhưng đường mãi xa , nhưng chiều mãi gió ......
Nếu được làm cô giáo tớ sẽ dạy môn Địa Lý , nếu được học lại , nghĩa là quay ngược được thời gian ( điều không thể ) tớ sẽ vẫn muốn học Mỏ địa chất ..
Một số người quý tớ bảo tớ ngốc , một số bảo khờ , có người còn nói tớ ác ,ít ít người bảo tớ không ngu - tự mình tớ thấy có lúc tớ tệ .
Tớ tệ thật - tớ làm những người quý tớ ( quý thôi ) tự nguyện xa tớ , ấm ức xa vì rõ ràng chưa hết quý .
Tớ thấy tớ giỏi vì tớ chả muốn xa ai mà vẫn được sống một mình vì thế tớ kết luận :ATQ ạ - mày là đứa tồi.
Vì chiều mãi gió nên đứa tồi hết đi ngược lại đi xuôi - lẩm bẩm cái hình hài câu chuyện cổ tích mọc trong đầu mà mãi chẳng thành truyện , hì .
Biết sao trại tâm thần ngày càng đông rùi...
Chia mình làm mấy để tối đi - mà vẫn xem được cải lương nhỉ ? ( ở rạp Hồng Hà Đồng Quê ạ - bao giờ em ra đây chị đưa đi xem và chúng mình sẽ ăn miến lươn nổi tiếng ở gần đó ).
Sướng , thật sung sướng vì hẹn dược nàng Vân Chi ..
Ngày hôm nay bận rộn và sung sướng.
Ai đó có chút yêu quý tớ thì tìm xem BAY QUA TỔ CHIM CÚC CU nhé !
Tớ rảnh quá lên dễ rồ - em gái nuôi giỏi giang bảo : chờ đấy em làm cái đài truyền hình riêng cho chị làm nhà sản xuất ...ơ hơ cứ mơ thôi.
Tự nguyện . Sóc nâu ơi , mẹ Sóc ơi !
Chỉ từ một chia sẻ của Sóc thế là dội về vô vàn hình ảnh .....vô vàn hạnh phúc ,gọi điện ngay cho bạn , cô bạn họ Hà vừa về đến Lao cai sớm nay , chả có cớ gì mà không vù lên đó - đất trời này , cõi này , ta cũng là một vũ trụ nhỏ kia mà.
Biết vì sao cái gì cũng xinh xẻo , sắm đồ không dưng đúng chỉ đủ dùng cho một mình - hai người thì phải nhường nhau - tớ chẳng nhường ai - hoặc cho không , hì .
Biết vì sao hay mất công sức tổ chức hết cuộc này đến cuộc khác náo nhiệt tưng bừng để rồi đến đêm ,tiệc tàn mọi thứ ngổn ngang lại âm thầm cùng vài đứa em thân dọn bở hơi tai. biết tại sao giờ nghèo rồi chẳng còn sắp xếp , đổ của ra chu đáo chiều đủ các kiểu bạn , đủ các kiểu người mà mấy đứa ấy vẫn thân , vẫn theo , vẫn làm theo mọi thứ .Biết sau tất cả thích nhất là được ở một mình - thật yên , được nhảy múa một mình ( hoặc cùng con gái ) nhạc thật lớn và sàn thật rộng , vắng - chẳng còn sàn nhà mình mà múa may điên cuồng như xưa , thì thỉnh thoảng mỗi sớm bây giờ hàng xóm An Trà lại phải nghe nhai đi nhai lại duy nhất một đĩa kèn ....ầm ĩ, dại rồ , quay cuồng trong ấy và sẽ dịu cơn ..,,
Biết rồi .....biết không viết ra sẽ hóa rồ, biết sao bạn bè lo lắng mai mốt già sẽ sống bằng gì ? sẽ ra sao ? ngửa đầu hỏi lớn ông Trời nhé :con sẽ ra sao ? Sống sao nhỉ ? cứ thế này - hạnh phúc tự chủ mỗi ngày - làm những gì mình muốn chứ sao .
Lát nữa sẽ vứt xe máy ở nhà , cái xe chửa đăng ký , chưa có biển số đi bộ xuống phố Văn cao - Tự gọi , tạm gọi là đi " hành hương " í ạ . đi từ chỗ ờ sang quán trà , là đi qua đường là gần , đi từ chỗ ở sang Ong rừng cách mấy nhà cheo chéo xíu là xa ( Hy vọng Hồng Nhật đọc chỗ này và hiểu chị - hình như mỗi em cố tình hiểu nổi chị ?). Giờ sẽ chọn giày bệt , lệt xệt và lang thang.....
Tối đi tàu lên Lao cai , sớm mai tới , trưa mai ăn cơm ,cá suối Sapa rồi ......
Ui .....Trời ...há chẳng vui sao ?
Ghét mình
Không hay rồi - phụ thuộc là dở rồi.
Rõ là mình thiếu thốn - tưởng mình bản lĩnh nhưng thèm vai Anh lắm .
Ghét chính mình vì không tự chủ . Ghét anh vì với em anh đáng yêu, đáng quý quá .
Tức chết mất thôi.
Hiểu rồi thì phải mỉm cười chứ Ong ?
Phát sốt vì nghĩ xong rồi tớ đã hiểu ra rồi....
Hiểu rồi thì cười cho tươi ....chân chưa hết đau không chạy được thì đi , đi hoài là vui í mà .
Muốn xa anh - lúc nào cũng trong tình trạng mong
Mấy quyển sách , quyển nào cũng muốn đọc , chẳng hết nổi một chương . Mấy kênh phim hay chẳng xem đến nơi đến chốn được phim nào , để điện thoại im nằm ngủ thì thấp thỏm - Không thấy Anh thì vẫn phải sống và làm việc thôi , hai mẹ con vẫn đi xem , đi ăn kem , bát phố được mà . Có anh thì hưng phấn làm việc tốt hơn , không có Anh ta làm việc cho bớt nhớ , bớt nghĩ - thế mới đúng là AQ chứ ?
Nghĩ thế mà làm thế sao khó .
Hôm qua lúc anh chở chậu cây con cón đi về đã thấy ghét rồi , sáng nằm nghĩ Anh cứ chạy ngược xuôi rõ mệt rồi vẫn giành thời gian cho thì chả ghét được , ghét rồi gặp chỉ muốn trong tay anh lại quên hết xung quanh , khó chịu quá rồi - nhưng anh hỏi giải pháp thì chịu ,nói gì đến giải pháp tối ưu.
Thế phải làm sao giờ ?
25 .11 Sáng nay thì ghét thế , giờ thì nhớ quá .
Thứ Ba, 15 tháng 11, 2011
Ơ....
Em mà được ở bên Anh thì đời này tràn ngập niềm vui , ít ngày luôn bên nhau đáng nhớ quá , sao yêu và hợp anh thế mà em vẫn e dè , dù rõ ràng là thật yên tâm và tin cậy nơi anh đến thế .
Được anh cưng chút thôi là em thấy mọi thứ khác trên đời xếp hết lại được . Bởi không ai thương em như thế hay bởi lòng em khép chẳng muốn nhận gì ( lại kiêu hãnh một cách mù quáng đấy - chỉ nhận những gì thấy xứng đáng với mình - dù mình có là gì thì cũng thây kệ ..)
Tối nay khi anh về nhìn anh hơi mệt mỏi , anh luôn làm em nể phục bởi sức sống từ anh , luôn thấy anh bền bỉ và thấy mình cần cố gắng thật nhiều , nhiều lắm dù biết chẳng bao giờ sẽ thật sự xứng đáng với anh ,biết ngày hôm nay chỉ cần được chút ân cần và hơi ấm của anh là đã thấy một ngày sống trên đời có mùi hạnh phúc , người đàn bà của anh được bên anh nhiều thế nên không còn cần anh nhiều như em , vì em biết để có nhau chắc phải đánh đổi một số thứ - điều này thì rất dễ nhưng lại có chút khó với riêng em . Không dưng em được anh ở bên thế này -chẳng đong giá trị của mình bằng người khác đâu nhưng rõ ràng là em thấy cuộc sống của em có ý nghĩa và những nỗ lực sống , những mong muốn rồ dại và trẻ thơ và ngông cuồng của em đã không uổng , nhỏ nhất và cụ thể nhất là em chả có bao nhiêu mà vẫn để quán trà chỉ làm không gian ưng ý sống cho mình ....để có một chỗ đủ riêng tư ..khi anh ra về có thể cúi xuống mà hôn lên mắt em , em say mê và thỏa mãn đến kỳ lạ về anh , từ ngày đầu em dám bình thản mà nói về giấc mơ - sao em lại cố tình cho nó là trần trụi khi đã thật gần nhau mà không chịu hiểu sự thật đó là một giấc mơ ngọt ngào và NGƯỜI nhất , tại sao em cứ phủ định mọi thứ để được cảm thấy mình trong vắt , em yêu Tuấn biết bao nhiêu và thấy mình có đầy đủ nhất mọi thứ trong thời gian này, hài lòng và sung sướng , thậm chí hiểu có những ngày tháng này thì bớt mong những may mắn khác để cố tình ì ra , để có thời gian thật nhiều được ở bên anh , dù không bên anh thì nói một mình với anh thế này hoặc nghĩ đến , nhớ đến anh cũng thấy không hề lãng phí giây phút nào , không thể hỏi ai hay lấy gì so sánh nhưng thật sự đời này có người nào cảm thấy Hạnh Phúc hơn em lúc này . Mong ước được viết lách với tất cả cảm xúc và trí tuệ mình - để làm gì chứ khi anh hiển hiện bên cạnh ?, khi cảm xúc vô biên và tột độ về anh dâng trào , sao phải cố tình dìm đi những đam mê tuyệt đỉnh của chúng mình để giữ một cách nhìn kỳ quái và thiếu thực tế của em về cuộc sống và tình yêu ? sao phải dời nơi nho nhỏ ấy , nơi em không muốn dời vì sẽ dễ dàng nhìn thấy anh ngay cả khi anh không có thân xác ở đó , nơi em ngủ rất ngon khi không có anh , rồi chằng thể ngủ khi anh ở lại với em , và khi mơ ước thấy anh lúc mở mắt thành hiện thực lại cứ chong chong chờ mặt trời lên có tia sáng yếu ớt đầu ngày chỉ để ngắm anh ngủ ( dù anh ngủ chả đẹp và hiền ngoan như em ). Sao nhỉ ?Tại tình yêu chưa đủ lớn như em mong mỏi hay tại em cố tình cho mình chưa xứng đáng , hay tại những gì nữa ? Rõ ràng là thích anh thế , cũng thấy anh có thích mình vậy mà cứ vất vả đi tìm câu hỏi , vất vả muốn câu trả lời hợp nhất , đúng nhất -sao mà khổ thế này ? sao có ai ngu như em đến thế này không hả Tuấn , CMT ? Hay thật sự chúng mình sinh ra trên đời để có một ngày thấy nhau và chọn nhau nên anh càng hoàn hảo thì ATK của anh càng khiếm khuyết , CMT , anh có chọn em không ? Anh có chọn em nữa không khi nhìn kỹ và hiểu rõ em hơn ? Về phần mình thì càng yêu anh em sẽ càng tìm cách để xa anh đấy , nếu em không tự điều chỉnh và ưng em hơn thì chắc chắn em sẽ xa Anh yêu ạ, Anh nhớ em ước không : giá mà em còn trẻ , em khỏe mạnh và xinh đẹp em sẽ LẤY Anh . Yêu và dễ chịu , vui sướng khi bên anh thế mà em tự nguyện tháo nhẫn của em ra rồi ( chắc tại nó được trao không chính thống nên cảm giác khi bỏ ra cũng không làm em động đậy tâm can ).
Giờ này mới yên tĩnh thật sự , ai nấy đều đang ngon giấc rồi , em trăn trở bởi quyết định : PHẢI BIẾT KHÔNG YÊU , hay phải học điều đó cho giỏi , điều này thì chẳng nhờ ai tư vấn hay quyết định hộ được , cũng không thể làm nũng mà bắt anh xem xét hộ được ... Lại than : Giời ạ ...
Xem nào :
Anh yêu mình - dù bằng móng tay thì cũng làm mình giàu có lắm rồi - ô hay sao lại làm phép tính dở hơi thế nhỉ ? kiểu đậu xanh + gạo nếp + đun nhừ = cháo ( ăn sáng ) á , hay mất ngủ lẩn thẩn ...ấy nó rồi ?hay là mục tiêu cao cả : dân giàu , nước mạnh , XH công bằng văn minh - cái khẩu hiệu hô ồn ào đấy cũng ngấm vào mình, mình để nó ngấm vào cho giống công dân yêu nước ? mình để nó ngấm vào cho có vẻ thức thời , cho mình cũng thèm giàu , mà chắc cũng phải thèm tiền dần đi chứ ? sao chỉ thèm yêu người , thèm một Bạch mã hoàng tử yêu mình ở cái tuổi này hả giời ? Khỉ gió cho cái gọ là tình yêu , lại còn đòi có tình yêu lý tưởng hay như ý nữa , khó như hái sao trên trời ấy đồ rất ngốc ợ .... Cho con xin bà , bà cứ hão huyền đến bao giờ ? , cứ người bé mà mắt to đến khi nào đây ?
Tuấn Anh cũng yêu quý mình nhiều nhưng không đủ cả điều kiện và bản lĩnh để tạo dựng một cuộc sống dù mình không hề đòi hỏi gì nhiều , và rất biết khi cần vượt khó thì mình cũng quật cường và dồn sức làm được khối thứ . cũng có thể nhu cầu của mình có vẻ giản dị nhưng T.A lại không thấy đủ khả năng đáp ứng nên loay hoay khổ tâm chưa biết phải làm gì , mình cũng muốn có quyết định để anh đi con đường mới nhưng thương anh đứt ruột vì đang lúc trong ấy khó thế này , cái hay là mình biết chắc dù giàu nghèo thì T. A vẫn sẽ coi mình là vật báu ( chủ quan ấy chịu được )....
Giời ạ - NGƯỜI thử con nhiều thế , cho con rõ nhiều thứ cả hay cả dở , con mệt rồi chả nghĩ nữa , đi ngủ thôi , giờ mà xuống soi gương thì chán mà chết , con chẳng muốn Tuấn yêu thấy con xấu xí đâu ạ , hôm qua chàng nhắn nhầm cho ai đó , giọng vừa thân thiết , vừa có vẻ người ấy cũng đẳng cấp như chàng làm con buốt lắm rồi , oải lắm rùi - giờ mà mất ngủ thì sớm mai trông con hãi lắm , NGƯỜI cho con Anh í thì cho
trọn vẹn đi , san sẻ anh thì anh mệt , con mệt ..vài 3, 4 người mệt - khổ lắm ạ
Hay mình cũng chui vào ' mật thất ' ít hôm nhỉ ? xem anh có ra sức tìm mình không nhỉ ? đúng là điên rồi YÊU mà còn làm phép thử thì sao thấy Tình Yêu THẬT được .
Rồi - nếu trước khi mặt trời mọc anh đọc những dòng này thì quả là may mắn cho mình và tội nghiệp CMT vì anh sẽ phải khổ tiếp với ATQ vì Anh có lòng trắc ẩn chả nỡ bỏ nó đâu.
Còn - Anh chả đọc trước khi mặt trời mọc thì sẽ đọc sau , mình sẽ được chui vào vỏ kén như xưa - há chẳng như dở hơi sao ?
Dở hơi thì sao chứ - ngơ ngơ thì lại ì ạch xấu xí như cũ , anh có tiếc công không ?
Kệ xác nó , lớn rồi phải tự chịu trách nhiệm về bản thân chứ ? mè nheo anh vừa thôi anh còn nhiều trách nhiệm khác nữa mừ, nhiều trách nhiệm lắm .
Anh mà kệ hẳn khéo điên , điên thì vui nhất : người điên không biết nhớ
NGƯỜI ĐIÊN KHÔNG BIẾT NHỚ - đúng câu hát như thế không nhỉ ! năm nay xa xỉ , tiêu hết tiền dành dụm để được xem , được nghe, tiêu hết cả cái đời mình vào Anh yêu rồi , mà gọi Anh yêu một cách can đảm và giống thật xem nó có thành thật không chứ ?
RÕ LÀ.......
Thứ Hai, 14 tháng 11, 2011
Cô Tím ơi !
Vừa đi biển về ( năm nay chị bị đi biển nhiều quá ) , cũng hay đi nhưng không viết ngay là cảm xúc vuột đi chẳng thể kể đơn thuần được , xem em kể chuyến đi Huế mà nể , chị chỉ viết chút là ngón tay mổ cò mỏi nhừ . Mà em rủ chị AT đi hôm nào tụ tập mấy chị em đi nhé ! An Trà sẽ có chị luôn chờ mấy cô em yêu quý đấy ( mà sao mình chỉ thích mấy đứa con gái giỏi mà xinh thế không biết - hay là sao ta ?).
Thứ Ba, 8 tháng 11, 2011
BIẾT XA - GẦN
Đến khúc quanh bạn bảo đừng hỏi những đoạn như thế - nguy hiểm , đường phố đông chỗ nào cũng thấy nguy hiểm ,nhất là mình ít khi ra đường . Nhưng đang cơn cao hứng ..... xưa chồng cũ bảo làm gì cũng phải có cảm hứng mới làm , cuộc sống thì khó ...vẫn cảm ơn chồng vì anh cũng nhường nhịn và vắt sức chiều cả một đoạn dài hơn 20 năm .
Lúc mẹ chồng mất - Người phụ nữ việt Nam vĩ đại bởi tấm lòng - tấm gương cho mình noi theo , mình khóc như mưa như gió dù lúc áy đang mang bầu ba tháng , em trai chồng đến bên cạnh :chị đừng khóc nữa - hợp lý khi cậu ta nhắc vì sắp đọc điếu văn , nhưng ở đây là cái giọng nói - chẳng bao giờ quên nổi - nó như một mệnh lệnh : đừng khóc - ô hay!
Nhiều lúc hết chuyện nên mình lắm chuyện nói với chồng : Sao giọng nói anh chẳng có âm vực gì thế ? Dù cả ba bố con hát hay gấp trăm lần mình nhưng vẫn chê : hay nhưng không tình cảm .
Thì ra đơn giản mình thích đầu tiên ở mỗi người là giọng nói , lúc trước nói chuyện với cô giáo Lan man con gái cũng thích cô theo mẹ vì : Giọng miền trong nghe thương thế mẹ , rồi nghe anh em ,bạn bè trong ây hát Phạm Duy.....
Thích giọng nói - thích tình cảm - dễ thế mà chồng cũ bảo : Chả ai theo nổi cô- Có Giời chiều được cô và cho mình rớt hạng dù vẫn thương như thật . Chẳng ai chiều thì tự chiều mình , chả ai thương thì tự thương . Hôm qua đọc bên nhà bạn R bài giảng về câu chuyện của giờ Giáo dục công dân rồi , tủ sách giành cho các bà mẹ và trẻ em dưới 18 tuổi - cái tủ sách ấy thật hay - các bà mẹ sẽ có góc cứ như trẻ nhỏ suốt đời á ? Tốt quá chứ - sẽ được nâng niu , chiều chuộng ấy à ? Cứ mơ đi .
Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011
Cậu bé - họa sĩ còm ngày ấy...
Sơ tán giặc Tàu cô bạn gái họ Hà về Văn điển - Thanh trì sơ tán , chỉ có một năm cuối cấp hai, là năm1978 , năm 2001 tôi đi Sapa cùng bạn gái và một lũ trẻ , xe hợp đồng đưa đón đi chơi bị hỏng phải gọi xe khác , cậu lái xe thân thiện hào hứng kẻ về Sapa thân yêu của cậu , tôi hỏi thăm về dòng họ Hà , cô giáo cũ của em cũng họ Hà - em nói thế , quay ngay xe về gặp cô giáo em - sao mà may thế - đúng chị ruột của bạn , chị gái điện thoại - em gái nhấc máy , chỉ vừa mới nói đúng một câu bên kia đã gọi cả họ cả tên của tôi - hình dung xem - 23 năm từ lúc còn là các cô bé .... sau lần ấy tôi càng có niềm tin với tất cả......Từ 2001 đến giờ chúng tôi luôn bên nhau , những tháng ngày bị liệt , rồi phục hồi sau mổ ở Tuyên quang....và bây giờ cứ thứ bảy hoặc chủ nhật gọi bạn báo ăn cơm là kiểu gì cũng nghe câu : Q thích ăn gì , dù bạn cũng chẳng khỏe mạnh gì , chuyện riêng tư mà cứ muốn kể mãi như để lấy thêm niềm vui, như để minh chứng thêm cho niềm tin của con người , những vụn vặt đôi khi lại là sức mạnh nâng ta lên ,cho ta sự ham muốn phấn đấu mãnh liệt.....
Nhiều may mắn nho nhỏ, phải kể đến bao giờ ? ( chắc cũng quá nhiều buồn phiền nên được bù trừ thôi mà ).
Chẳng có gì mà không hy vọng cho một chuyện này :
Năm 1988 khi sinh con trai đầu , lúc đó khó khăn lắm , cô giúp việc của mẹ chồng được cử về giúp tôi ít ngày suốt ngày xin đường để uống nước , làm việc suốt ngày và lẩm bẩm cầu xin cho tôi nhiều thứ lắm, cô có một bé trai đi theo mẹ được ăn ở , làm việc vặt trong nhà và không có lương , cậu bé vẽ rất đẹp , có rất nhiều mẩu bút chì màu cậu bé nhặt nhạnh và coi như kho báu ( chuyện này kể qua rồi nhưng hôm nay sao ấy , tự dưng có ước nguyện mới...)...... Rồi - nếu chàng họa sĩ nào khoảng 31- 32 tuổ dù thành đạt hay không , là con của cô Tiền , năm 1987- 1988 có đi làm thuê cho gia đình bà Thùy ở phố Trúc bạch - Ba đình - Hà nội thì tìm về nơi tôi nhé , hiện nay tôi cũng có công việc liên quan đến điêu khắc và hội họa , hy vọng tôi và cậu bé ngày xưa được gặp lại , may ra biết đâu cuộc sống có thêm chút vui .
Tại Hà nội lạnh , tại mưa làm tôi đau người , đau đầu hay tại gì mà nảy ra muốn chẳng đâu vào đâu - hay mình lấy nick name mới nhỉ : Người chẳng đâu vào đâu - có ai ủng hộ tôi không nhỉ ?
Bé mọn
Hôm nay phải ngủ bù vì cả đêm qua chỉ rón rén sợ gây tiếng động làm anh thức giấc , sáng sớm bắt đầu có chút ánh sáng thỏa nguyện nhìn anh . Lúc oải vì chờ đợi , vì nghĩ đến công việc (đành phải nghĩ rồi , cả chục người trông vào mình ) muốn sắp xếp để tình nguyện xa anh , nhưng cứ nhìn cái miệng yêu cười là quên hết mọi thứ ,tự ái chút vì mấy điều hôm qua anh nói - em biết mình bé mọn nên khi được ở bên anh em đã HP nhiều đến thế đấy , đừng có mà làm em tủi thân , mà cũng giống như sư phụ của em ấy - các ngài hay thật hay nhưng sống tình sống nghĩa như em các ngài có cố chắc đã được ? các ngài có dám đem chia chút gì các ngài có cho những người kém may mắn không ? em vô gia cư và nghèo rớt này tự vui với chút không bình thường ấy thôi. Yêu anh là em thấy mình hơi liều , tầng của em thấp lắm , nhưng dù muốn tránh anh giờ khó lắm , sáng nay nằm ì để chỉ được ngửi thấy mùi của anh còn vương trong chăn gối . Chiều mai mới tập nhỉ ? vượt qua 19h rồi , giờ xa mấy thì em cũng có cách bớt khổ rồi.
Thế quên xem kỷ lục ở bên nhau một ngày nhiều nhất là bao nhiêu giờ nhỉ ?
Em hỏi vé đi Đà lạt hôm 28 rồi , về mùng 5 mới còn vé - đi lâu thế chắc gì chàng đã đi được nhỉ ?
Viết cũng chẳng thấy vui , nhắn tin anh không trả lời , Sún yêu ốm sao không biết - trở trời đấy mà ....em cũng đau lưng lắm đây này .
Thứ Hai, 31 tháng 10, 2011
Nhai gạo , vừng
Anh không hút thuốc lá nên mới thích môi anh thế , cũng muốn Anh bớt rượu giữ sức khỏe tốt nhất, ăn kiêng cho đẹp nữa , thế mình hư đi đánh bài anh sẽ không thích đâu - làm gì để anh cũng có lúc tự hào vì mình chứ ! mà làm gì giờ , chỉ muốn bên CN nhất thôi .
Đi ngủ , ngủ cho ngoan, để mai gặp người ta cho bé ngoan vậy , phiếu bé ngoan cùng phần thưởng ấy nhé ?
Giấc mơ trưa - bài hát , múa , kịch ..
Bác Lính gửi tặng cho cả hai bản Giấc mơ trưa như ý , thấy Đời này sao mà hay , sao mà thú , sao mà may mắn .
Ngày mai có khổ , có lụt hết đến nơi rồi , hôm nay vẫn tận hưởng mấy niềm vui đơn sơ đã .
Đi tìm album của Lê cát trọng Lý nghe cho đã - đấy chẳng đâu vào đâu hết cả , đang ý này nhảy ào sang ý kia , có ai mê LCTL không ạ ? hình như em ấy có câu hát này : yêu thêm vạn người điên ......
Lại muốn , lại tham ...
Rút kinh nghiệm hôm xem Giọt sương thu , vé đắt xem cũng bõ nhưng cũng cạn tiền , đêm nhạc Lê minh Sơn , hai mẹ con vẫn đi nhưng chọn đêm cuối , nghĩ sẵn từ nhà vé " đỡ"hơn thì xem ,không thì đi chơi . Con gái sung sướng , mẹ thì sung sướng gấp bội vì tự nhiên có một bạn trai trẻ đến tận nơi - đưa tặng đôi vé ( 1.400 ngàn í ) , còn bạn gái của chàng trai xinh ghê thì chỉ cười khi hai mẹ con cảm ơn, tiệc nhạc chỉ tạm được , mẹ mê trống thấy khoái ,con chỉ bảo là được nhưng thú vị vì may mắn và coi đó là là một điều HAY ghê lắm . Cũng gọi là duyên với LMS vì lâu lắm không đi xem , đi xét mấy . Đêm trước nhạc Phạm Duy đã đành , chương trình ca nhạc đầy đâu có quan tâm . Lúc trước Sơn hay ngồi cafe trong Ngũ xã , cho mình số điện thoại để liên lạc khi mình nhờ bạn ấy phổ nhạc một bài thơ tặng nàng Lan Man yêu quý của mình ( bài thơ có nói về ước mơ... lúc ấy thấy thích thế , bây giờ thì thấy hơi ngộ - đã có lúc muốn nhờ Thiên ca nữa , thôi chờ con gái một thời gian nữa vậy ).
Đúng là mình viển vông thật - cam phận vậy.
Chủ Nhật, 30 tháng 10, 2011
Có Anh bên đời
Ơ hay Tình yêu HAY thé chứ !
Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011
Mát lành
Hôm nay đi lễ , lần đầu đi xa chút có Anh yêu , vẫn trong mong ước lớn của mình , làm mọi thứ và ở nơi nào cũng có Anh.
Chuẩn bị để len đường nào ...
Nơi đó
Nơi ấy là cõi riêng của hai chúng mình Tuấn nhỉ ! Có Tuấn dịu dàng nâng giấc Q thơm , được không ạ ?
Nhìn anh, Ong - Ong rừng
Cái tổ ong xinh ở đấy hợp nhỉ , anh nhỉ ! nó làm em đỡ nhớ quán trà , thế anh muốn có gì nữa cho anh bớt nhớ nhà khi một ngày anh ở bên em dễ có đến nửa ngày ( khéo hơn í chứ ).
Buồn ngủ rồi , đi ngủ đây - khẳng định với chàng đi ngủ là sự sung sướng của MN , nhưng nhớ CN nữa rồi , từ nãy viết một đống , mổ cò mỏi giừ ngón tay , cái yahoo chết tiệt làm biến hết , viết lại mất cảm xúc lắm chàng ạ , chỉ biết giờ thèm nhất , muốn nhất là nằm ngoan trong lòng chàng mà ngủ thật ngon , mà quên đất lẫn trời , thế rồi vài hôm nữa xa chàng chưa biết chịu khổ vậy vì điều mà nàng nghĩ nên làm có đáng không nữa .
Cho em thơm nhớ ? chàng thơm em như thơm bé Sún yêu nữa nhớ ! Mai ngày có con cưng nhìn chàng hôn con chắc chảng thấy cái gì ý nghĩa và đẹp hơn thế .
Yêu anh.
Thứ Sáu, 21 tháng 10, 2011
Sự công bằng . Cha mẹ nào con ấy .
Mình thì nhớn rùi nên nhìn công bằng theo kiểu của mình , cuộc sống hay lắm vì có sự công bằng . Chỉ có ít buổi phởn rõ phởn với cậu Hồng nhật mà mình sướng như bắt được của , vui niềm vui đơn sơ nhất trần đờichỉ vì câu chuyện em í dạy con , thằng bé losp1 , tranh nhau nói , em bảo cho con có tuổi thơ đến tận lớp 8 cơ ( ), mình thấy đời công bằng vì mình trẻ thơ tới tận ...bi giừ.
Con gái yêu hôm qua bận rộn về rõ khuya ,giờ phải chờ nàng đến giờ đi học cấu véo trò chuyện vài câu , hỏi han nàng chút mới đi đến chỗ mình muốn đi , nàng ăn ít mà năng lượng khủng ,nửa đêm về nhà nhéo mẹ cho con ăn cả thằng Duy nữa - ôi tụi trẻ ! sao mà đáng yêu quá thế , mẹ nào con ấy - nuôi con khăng khăng theo ý mình ,giờ hưởng thành quả , sung sướng quá thôi ( nàng mới bị ngã xe, đi xe máy từ năm học lớp 6 - suốt ngày cô chủ nhiệm nhắc nhở riêng mẹ nhưng cứ đi , nàng can đảm thật , đau thế mà vẫn hoàn thành mọi việc như thường ).
Mình toàn ước có 11 đưa con , con đẻ con nuôi ,em yêu như con cũng gần mười rồi , cố gắng sang năm có đôi em nữa cho đúng mộng .hì .
Sự công bằng . Cha mẹ nào con ấy .
Cho và nhận
Phương nó bảo Q trịch thượng - sai anh nhỉ em có cái gì để mà trịch thượng chứ,rõ là khả năng kiếm xiền đủ sống thôi ,nhưng khả năng giữ tiền thì chẳng thèm có .
Phương cũng bảo :Q khéo không lại chả có ai ,xôi hỏng bỏng không đấy , chơi với nhau thân vậy mà nàng ấy hiểu em có xíu thôi . Em chả có ai thì lên núi ...
Buồn ngủ rồi ...cho hay nhận gì đó ....Em quen cho đi nhưng với em , giờ em đã được nhận và chịu nhận rồi , em thay đổi đấy chàng biết không ?
Nhận ở chàng nhiều thứ mà không phải lo trả - sướng nhất tôi ở cõi dở hơi nào rồi .. Ngủ đây.
Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011
Sự diệukỳ , điều cao quý , đôi môi xanh.
Hôm qua em đã bắt đầu nghiêm túc như người lớn mà nói những điều em nghĩ , những cảm nhận về tình yêu của chúng mình ,về tương lai..... với anh , anh yêu vẫn lắng nghe em , em hiểu anh không nói gì nhưng anh nhận biết sâu sắc với cả những điều vớ vẩn nhất trong lúc quá khích em trình bày chả có đầu có đuôi gì với anh - điều này làm em vừa cảm động vừa nể anh thật nhiều , và em cũng nghĩ những điều tự em biết có vẻ vớ vẩn nhưng không hề vậy , không hề vớ vẩn anh nhỉ ?
Thấy mình có lỗi với em gái , có lỗii với mẹ , còn nhiều lỗi lắm với nhiều yêu thương của mình ,biết chắc kiếp này sống không đủ để mà làm ngàn vạn điều lành tặng cho mọi người xung quanh nên sẽ cố sống liền vài kiếp ( khoảng x năm anh nhỉ !) , cứ quan tâm săn sóc ải ai , không nhớ em gái cũng buồn , cũng cô đơn lắm , mình thì con cháu bạn bè gửi lời chúc , gửi hoa , chồng cũ còn gửi cả quà cho ngày phụ nữ ,lại có điều diệu kỳ nhất là anh yêu cùng đi xem , cùng bao điều từ nhỏ xíu đến tuyệt vời , mải vui mà quên mất em lúc nào cũng rất chìm phía sau cả nhà nhưng khi cần em là hiện thân của sự cứu thế .... vừa đẹp , vừa giỏi , lại chu đáo như là "hâm " ấy - chẳng vậy trong lớp đến cô chủ nhiệm cũng gọi biệt danh "CỤ " mà gọi đến tận bây giờ - Bạn bè em thành đạt , rất nhiều người đã được đi khắp thế giới , phần đông là giỏi ,rất tình nghĩa nữa , nếu em cũng thông thường như mọi người thì em là người may mắn lắm ,đi làm ở những công ty lớn em luôn được coi trọng , xếp người nước ngoài luôn lưu tâm cất nhắc ,nhưng em là kẻ "dại " em thành thật quá , trách nhiệm cũng quá , anh trai em còn hỏi : sao mày có thể làm việc của người ta như việc nhà mình vậy , cậu ấy cho rằng vài chục triệu tiền lương là không xứng đáng với em gái mình ,thế mà cô em gái có để được ngàn nào thì ông anh vay bằng hết hết để đầu tư đủ thứ , mình tự hào vì tiền gia đình mình làm luôn "thơm ", vì thế con cháu được nuôi lớn lên luôn ngoan lành . Với tình yêu em cũng hết lòng và đặc biệt bảo thủ , chọn một lần thôi và đóng cửa lòng mình ,tình yêu với em thiêng lắm ,cả 4 chị em đều chỉ gặp người đầu đời là lấy luôn ,em không thành thì liền ở vậy mà chẳng đoái hoài dù quá nhiều người hay để em chọn lại . Tình yêu với mình cũng thiêng lắm nhưng mình chọn lối khác mình như mở lòng mà đóng kín hơn cả có gioăng ( chỗ này nhờ chàng yêu sửa cho thoát ý ...)
Sáng bảnh rồi chả thấy chàng , nhắn tin vậy , chàng cứ muộn chút là mình nóng hết ruột gan , sao gan thế , tối qua về đến nhà đã không báo cáo với nàng rồi , lại phạt ? mà phạt nhiều chàng sợ mất thì cũng dở , rồi ai sẽ đủ cả can đảm , cả trí tuệ mà chịu trận cho mình hưởng chứ ! chắc cũng có nhưng chẳng ai dại mà cam tâm tình nguyện như chàng , cho nên thiên thần mà trời sẽ thương mà ban tặng sẽ nhanh chóng làm cho CN và MN mãn nguyện thôi.
Phải đối xử khác , đối xử thật tốt với em gái , mẹ và con cháu hơn , chăm về mẹ , chăm đi ăn chơi , xem với các con cháu hơn . Sáng nay đấm bóp cho bà cụ hàng xóm một chút , miệng ngậm dầu không nói gì được nhưng trong lòng trào dâng cảm giác gần gũi và thương thế , vẫn thương bà lắm nhưng từ hôm bà hỏi : có phải con vứt rác ... mình buồn lắm Bà sống mẫu mực và khổ hanh nhưng chiều con quá , thương kiểu cũ nên mấy người con trai chán quá , hay nhắc cô Dư biếu đồ rồi , cũng đã từng pha trà ngon mời cả tháng rồi sẽ nói u Dư thỉnh thoảng cứ mời , khéo là bà sẽ lại nhận thôi mà . Bắt đầu thế nào giờ nhỉ ? Quyết định từ nay cứ đi lễ là đóng tiền cả biếu bà luôn ( thế bà muốn đi Tây tạng cùng thì làm sao nhỉ ? phải phấn đấu cho lời nguyện này chứ sao nữa ).
Cha kính yêu con vẫn đi con đường con chọn , chông gai lắm nhưng con muốn biết những gì chờ đợi con ở phía cuối đường có như mong ước , con đi bên anh đoạn này , nâng đỡ cho con - cho con thấy được sự trọn vẹn .
Giọt sương thu có tròn ? chàng bảo sao ? có tròn ?
Còn đôi môi nữa , nhưng chàng cho lời nhắn lại rồi , hết thời gian viết ( nhu cầu lớn nhất gác lại , thế thì nhu cầu bên chàng là gì ? trả lòi em nhé ).
một đôi môi cỏ , xanh rất xanh , lớn rất lớn , biểu tượng của một công ty mới ...hay sao....
Về quê - ao ước đi đâu cũng có anh đi cùng
buồn ngủ quá , chờ mãi anh không nhắn là anh đã về rồi ...thế cũng hay sẽ không thành thông lệ phải không CN? . Yêu anh.
Thứ Ba, 18 tháng 10, 2011
ATK dại lắm mà , CMT biết và vãn ở cạnh em chứ ?
Từ nay sẽ vẫn viết riêng về ký ức ( mà kể với một người biết lắng nghe như anh - nỗi lòng đã được an ủi nhiều lắm rồi), để dành thời gian chạy nhảy , làm việc và vui chơi cùng CN có phải là tuyệt diệu không ? tạm cất đi những gì buồn tủi , đau đớn đã qua ,cả những niềm vui cũ cũng tạm gói lại ,giúp em anh nhé !
Lát nữa sẽ tập , tắm , matxa ,ăn nốt mấy thứ , càng ngày sẽ càng ăn nhẹ đi là mong muốn của em và anh nữa , trưa thì ngủ ngon vì sáng mình dạy sớm rồi , tối mặt mũi phải tươi tỉnh đi xem chứ .
Em cũng sẽ để nhạc Mỗi ngày tôi chọn một niềm vui - để rồi ngày nào cũng phụ anh , cùng anh đạo diễn cho thành tập hợp những ngày vui - thế là đời này vui. Và viết về những tươi sáng mỗi ngày cho thành tệp tin vui - thế là những mẩu gọi là văn sẽ đầy màu sắc mà vẫn bình yên - để em thỏa mãn khát khao viết lách , dù chả thành cái thứ gì cao quý thì sẽ hăm hở , hớn hở sống thế là " đạt " CN nhỉ ?
18/10/11
Không phụ công CN mất khá nhiều thời gian mỗi ngày ( thời gian là vàng sao mà hai ông bà tự nhiên lại hợp nhau cùng giàu thế không biết ) MN đã thay đổi và tiến bộ một cách nhang chóng ( ....đoạn này miêu tả và tự hào sau )
CN lớn hơn MN chút thôi ,cùng một thế hệ nhưng ông đàng hoàng vững chãi bao nhiêu thì nàng của ông lại mong manh , không cùng bấy nhiêu . Ai cũng biết MN không khỏe - dễ trên đời là bà và khó trên đời cũng vẫn bà , chẳng ai chiều và chịu đựng nổi bà , bà đã tự chuẩn bị cho mình cuộc sống cô độc nơi hẻo lánh .CN đem MN lại hòa nhập với cuộc sống cộng đồng với tất cả tâm huyết nhưng nghe chừng chưa ổn , không khéo ông còn lại phải đồng tình với bà vài thứ kiểu không bình thường của bà mất , dù ông tư chất ngời ngời đủ tự tin để lãnh đạo cả đống người thì bà vẫn nhơn nhơn mà coi như mình được phép...
Bắt tắt thì tắt , bắt cất thì cất , vậy
Thứ Hai, 17 tháng 10, 2011
Cầu được ước thấy
May có người bạn cũ , tay ghi ta một thời bé dại - với Mưa rừng ơi mưa rừng đã đi vào ký ức không thể mờ phai. Gì nữa nào : Xuân này con không về , Ôi giàn thiên lý ...Thế là uống xíu ( khách thôi ,mình uống nước lọc )
Hát và hát ...Anh cũng thấy mình diên và nói : em bớt điên ( chả biết anh hiểu gì mà nói mình điên , hì ).
Điên chút vui mà ,nếu điên hẳn , hẳn sướng ?
Hay là uống chút cho vui nhỉ ?
Ăn lại sợ - mà sao phải sợ chứ , nói sai 9 thứ thì bị dị ứng trầm trọng , sưng hết người ,lan xuống thành đầy cục ở chân , ở mặt , sưng cả mắt mà pháp sư vẫn cười sướng thế ,đáng yêu chưa cơ chứ ? Có phải tại ăn đâu chứ nên cứ ăn thôi, rượu ngon cần có bạn hiền ,bia nhạt phèo , rủ ai uống với mình vào giờ này được nhỉ ?
Ngày bé bạn có chơi "u " không ?
Chơi trò chơi , chơi thể thao ...ai chả muốn giành phần thắng ( mình chơi bài nhìn người thua thấy thương nên nhiều khi thả để chỉ thắng chút chút , chơi vui thì thôi , chơi lớn thường dồn tâm trí và ngạo nghễ lôi môn xác suất vào thì có mà...)
Nhìn thầy chơi bóng mới hay tại sao mình nể thầy đến thế ,giao bóng nhẹ nhàng điềm đạm , đánh bóng đầy uy lực nhưng vẫn cái cách chơi điềm tĩnh chả đếm xỉa đến thắng thua , nhiều khi trò chuyện mình láu táu tranh khôn cũng chỉ mỉm cười , sao thấy ghét
Giờ chắc ngủ khì mà quên tớ tồn tại mấy tiếng vắng ấy bứt rứt ra sao , tớ chả dám tham , nhưng dám thèm có ấy forever , chắc chả nhớ tớ ,chắc thế ?
Chủ Nhật, 16 tháng 10, 2011
Người đàn ông trong mơ
Giữ lửa
Khi chưa đủ tiền lo mọi thứ cho tốt , dộng cơ phấn đấu có , vất vả mà vẫn vui
Khi ổn hơn chút , làm được nhiều điều mình muốn , vui
Khi dốc sức để có nhiều hơn thì ham làm , vẫn vui
Khi dốc hết sức , mệt , biết nhìn lại - có lúc hơi nản , vẫn tạm vui
Khi Trời ban lộc lá , hay là đã biết tạm đủ ,thấy bình yên hơn thì vui sướng
Khi đã vui sướng quen với vài kết quả nho nhỏ mình đạt được bắt đầu thấy nhàm - nghĩ cách làm sao cho hơn vui - phải thú vị - 5 tuần thứ nhất vừa vui vừa hay '
Khi hết 5 tuần bắt đầu chùng ...có cách gì để hơn 300 ngày sống sung sướng ? Hay lại ước bị về số không để quay lại từ đầu ?
Ô hay , tuổi trẻ qua rùi .
Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2011
Chiều ngày 15/10
Nồng nhiệt dù chả biết cách
Nồng nhiệt nên buồn ngủ
Nồng nhiệt nên biết mình đang sống và hưởng thụ
Nồng nàn yêu.
Các vợ của bạn tôi ơi !
Các nàng nhường cho chị một chỗ trong những cuộc vui tràn đầy tình thương mến thương nhé ! Yên tâm là ở bên những yêu quý có thâm niên chị không chạnh lòng đâu , có quy luật bù trừ mà , chả lẽ cả nhóm may mắn hết à ? có chị gánh chút cho trời đất đỡ tị nạnh mừ . cho con gái yêu của chị gặp con các em cho con chị có ý thức phấn đấu hơn chứ !
19/10 chị có ý định làm một việc nho nhỏ cho các nàng thêm vui ( thêm thôi vì các nàng có rất chi là nhiều niềm vui rồi...) , Ừ nha để chị lên lịch ?
Thử xem đêm có còn dài....
Quán cafe ở Khúc Hạo đẹp quá , lần đầu vào - nhân viên phải hướng dẫn lên tầng 2 - ngố.
Giờ chả ngủ được , sung sướng một phần , lâu chỉ uống trà ( cho da bớt xấu ) , giờ cafe rồi khỏi ngủ được .
Ngày hôm nay 15/ 10 : Thời tiết đẹp , ngày đẹp với những câu chuyện khá đẹp -
Sáng sớm lon ton chạy , ra sân chơi bóng rổ của trẻ con ngồi thiền - tuyệt vì không gian đẹp lại còn yên tĩnh ( Anh dắt em vào cõi Bác xưa - nhà thơ nói gì thế nhỉ ?), mình đang ở cõi nào mà lắm may mắn quá !
Trưa đi với họ An nhà mình , mất công làm mình già đi chút , nghiêm trang chút cho có vẻ ban tổ chức , họ đông nam giới , mình là nhóc nữ duy nhất việc gì các bác cũng gọi ( tự hào thay ) . Ờ họ An nên ai cũng có vẻ ổn , Anh Tuấn mình bị bạn mình nhận xét là giang hồ ( ....)gì đó - mình lại khoái bác - thống nhất chúng mình quá tử tế nhưng bụi - sung sướng vì ông anh cùng cụ tổ lúc nào cũng ưu ái em gái , đi đâu cũng gọi và muốn làm em gái thật vui. Cỗ bàn quá thịnh soạn , mình ăn nhiều lắm và uống cũng khá , sau mấy tháng ăn kìm , ăn giữ xuống tới 4 kg , nếu với tốc độ tiệc tùng này khéo lên gấp đôi mất , họ mạc khắp nơi về - đầy thân ái - thích thật.
Chiều : Hạnh phúc khó mô tả ( bỏ qua )
Tối : ăn theo được mấy túi hoa quả rõ ngon , tiếc là không có ai để cùng ăn ( giờ mới có đủ thứ ăn mà thức cho khoái chứ !) . 20 h các chàng và các phu nhân đáng yêu mới chốt địa điểm tổ chức sinh nhật cậu bạn chí thân , cậu này lấy vợ muộn nhất trong đám bạn , cơ mà may mắn ẵm dược em vừa xinh vừa ngoan , vợ mấy chàng đều là cô giáo nên con cái rất tuyệt , chả cháu nào chán như bọn con mình - y như mẹ -chỉ yêu nhất hai chữ tự do . Mấy cậu hay hơn mình bao nhiêu nhưng cũng ở dạng hay nước đến chân mới nhảy , lại còn tự cho là hay khi luôn nhảy kịp , mình không thể chọn được quà gì cho hợp may trong tay có mấy vé đêm nhạc Phạm Duy và TCS do các ca sĩ ngon trình diễn vào ngày phụ nữ Việt nam , đưa tặng bạn thế là thành món quà kép...hình dung hôm ấy mà sung sướng bên cạnh bạn thân , tri kỷ tri âm , con gái ...nghe, xem một đêm nhạc đặc biệt ( dễ đến 20 năm tớ chưa được đi xem đêm ca nhạc nào lớn, toàn là vé nghe nhạc và kịch thôi ). Vợ nào chồng ấy -thành đạt mọi mặt - con cái đủ nếp đủ tẻ , vẫn thấy cô bạn gái duy nhất chả đâu vào đâu như xưa , mấy cô vợ rất ổn ấy có lẽ không thể hiểu hết tại sao chồng mình thân mãi được với cái người vớ vẩn như thế . chị gái bạn bảo : Bọn em vẫn còn chơi thân được với nhau bao nhiêu năm thế này hay thật - câu này vợ bạn đã nói cách đây có đến mười mấy năm trước rồi , bọn chúng sợ các gia đình vui vẻ ấm áp gọi mình đi cùng một mình sợ mình chạnh lòng , có chị gái Huệ xinh đẹp và quá trẻ so với tuổi cũng đi một mình - mình trêu : bọn đàn ông da trắng yêu quý và trân trọng phụ nữ Việt ( tất yếu là có tiêu chuẩn ổn ) - hay chị em mình làm dâu xa xứ để có dịp đi du lịch một thể - ghét thế cái thói tính toán , dù là trong lúc đùa .
Mơ ước đi du lịch của mình lớn nhất là được tận hưởng đêm trắng ở nước Nga ( đêm nay chỉ là trắng đêm - đảo chữ mà khác thế ), ông khách quen bảo : bán trà đạo đến bao giờ thì đủ tiền mà đi ....ừ đến bao giờ ? hay như em gái bảo du lịch qua màn ảnh nhỏ cho đỡ mệt - nàng hay phải đi nên còn sợ -đến chán sao không đổi chỗ cho mình nhỉ ?
Gần 20 người tụ tập đến nửa đêm , tụi trẻ con ngoan quá , không như bọn trẻ theo bố mẹ đến quán trà của mình cứ lục tung đồ chơi vứt khắp nơi - tội mấy đứa nhân viên ngoan nhà mình dọn khổ . Ra về rõ là lưu luyến , màn chia tay có hẹn hò nhiều nhiều như xa nhau lâu lắm - mà xa lâu thật có đến hơn một năm chỉ vì tội mình mất điện thoại xin lại số mà cái thằng bạn khó tính sinh nhật hôm nay giận mình vì tội đến số của P mà Q không biết , mất điện thoại thì đến tận nhà mà lấy -đấy rõ là sợ lúc dễ thì dễ thế , có thế mà cúp rụp nhau cả năm trời ( chả bù khi xưa chú ý ngó nghiêng mình như người lớn ).
Còn bức phù điêu cho chúng mình nữa , hào hứng thế bạn gắt : không cần ...cái gì như sự tồn tại.... dấu ấn dấu iếc gì đó - đúng chúng là đàn ông chả thèm sến như mình , cơ mà tớ thích thế lắm ấy , các cậu nghĩ sao nhỉ ?
Thứ Ba, 11 tháng 10, 2011
Tủ vi - Điền trạch , Đi xin ...
Cung điền trạch tệ không thể tệ hơn , kém không thể kém hơn. Trông thì nhà cao cửa rộng mà chẳng có gì - đúng thật . Đã từng hào hứng mời một vài bạn blog qua khu vườn yêu của Ong chơi , mời Anh với mong muốn Anh ngó công việc ở xưởng đúc đồng và cách mấy chị em vui chơi rồ dại- nghĩ là anh sẽ khoanh tay mỉm cười ngắm tất cả.... Giờ thì em chả còn nhà , bay đi làm tổ chỗ khác , hết mùa thì lại đi làm tổ mới ....
Thế nên hy vọng một ngày nào đó bức tranh số 184 được treo trong nhà Ong mong manh lắm, nhưng vẫn xin , xin cả khung tranh , xin cả những đĩa nhạc khó tìm ( đâu đó em đọc được hãy để cơ hội cho người tốt được giúp đỡ khi mình cần ).
May mà cung Nô bộc lại tuyệt vời , lại còn hai thầy khác nhau cùng nói : đặc biệt tuyệt vời. May quá đi chứ - mà may thế còn cần gì hơn .Lại bắt chước thầy Khánh :Há chẳng vui sao ? chẳng vui sao khi mình luôn có anh em bạn bè tử tế , còn giỏi , còn hay ở bên , như là ở bên dù có cách rất xa..
Cung mệnh có sao Thiên trù ...... lửa quan trọng ,quan trọng lắm với loài người ...vậy thì cười lớn được rồi - say đếm tuổi trời Anh nhỉ , tỉnh cũng vẫn đếm được phải không Anh ?
Tặng chàng - hy vọng ....
Bình yên nở trên môi anh , nụ hoa cười trong mắt em
Cô gái của Anh ,chàng trai của những ai ?
Bay qua không gian anh ngắm nhìn tĩnh lặng
Chơi trốn tìm em , em chỉ thích ú òa anh
Trong mắt em chỉ có một con đường
Chỉ tự em biết cho mình toàn đúng
Anh biết có sai cứ mặc nhiên thừa nhận
Để cùng nhau cười như lúc trẻ thơ
Mỗi sớm tinh mơ đến lúc phố lên đèn
Anh vẫn muốn mình mải mê trong đó
Nơi khuôn ngực em dù không còn trẻ
Anh dại khờ như đứa trẻ no nê ( Milk)
Tớ nghịch đấy ấy đừng có giận - kẻo đêm quá dài , ngày quá ngắn ấy ơi !
Cùng vút cao trong tư thế bay lên
Anh có nghĩ chúng mình cùng choáng ngợp
Chỉ thế thôi rồi anh ( nỡ ) sẽ quay về
Con đường mây một mình em một lối ?
Ma xó
Sao hay bảo mình là ma xó , mà mình không hạnh họe ngay thì thành tên không biết chừng , kiểu như Q Milk ấy thì thậm hay . Hay không nhỉ ?
Chủ Nhật, 9 tháng 10, 2011
9/10
Các em sở hữu chút tài sản của bố mẹ , có khả năng kiếm tiền khá , mình giờ vô sản , tự cho phép mình giờ chỉ cần sức khỏe tốt còn mọi thứ xếp sau ( sức khỏe bao gồm : ....)
Em gái kém mình có 4 tuổi đã từng đẹp như hoa hậu ,giờ không chịu lập ra đình ,hai má nám đen ,dáng vẫn đẹp , mắt vẫn trong và nghiêm khắc y như ngày xưa . Em chê chị sống lôm côm - nhớ có lần đưa em đọc mỹ nhân - mỹ nhân lúc cuối đời nhìn khói bếp nhà nghèo nướng thịt vụn , thịt ế cho đàn con và anh chồng nông dân ăn .... Em lại nhìn theo cách khác ......
Giờ chị đã trải đủ niềm vui, nỗi đau ,sự muộn phiền -chẳng bao giờ tranh luận như xưa nữa ,dù hơn em có 4 tuổi chị đã là bà nội của hai thiên thần ( sao mình xấu mà cả con , cháu mình đẹp thế chứ ), lo tàm tạm cho tụi trẻ , dù chẳng có gì vững chắc về mọi thứ nhưng có vẻ cũng ung dung tự tại ( hay là bắt chước thầy ?), giấc ngủ giờ ngắn nhưng sâu , da dẻ mịn màng hơn cả hồi con gái , vóc dáng hoạt bát hơn , nụ cười trên môi vừa nhiều vừa rạng rỡ , một đời người biết nếm trải, biết yêu thương , có dại dột khờ khạo chút thế cũng tạm rồi.
Hay đúng Thánh Nhân đãi kẻ khù khờ nhỉ ?
Hay kẻ khù khờ thì dễ thích nghi , thỏa mãn vì kẻ đó rất biết mình ?
Tháng thứ 2 cho chúng mình
Thứ Tư, 5 tháng 10, 2011
Ấy Tuấn thân yêu
Chuyển OR cũng nhiều công sức và phải nỗ lực ,em sẽ cố gắng để vừa làm có tiền mà vẫn vui , để con trai + con gái của chúng mình lớn lên bằng những đồng tiền thơm (!). Giúp Q, Anh Tuán nhé !Giúp tớ ấy Tuấn nhé ?
Tuần trăng mật hết , tháng mong muốn hết ,5 tuần rồi sẽ hết
Anh là ấm áp đến kinh ngạc của em , em biết anh giỏi , hiểu , thấu hiểu nhưng hiểu em không hả Anh?
Anh không được ngại ngần đâu nhé , em cũng đoán là ngày hôm nay dừng ở đây là đẹp , vẫn hy vọng chiều anh không sao và tập hăng hái như mọi ngày, rồi tối về luôn , nàng ốm anh không về thì chả có gì hay nữa -em sẽ vẫn muốn :Q ơi ra anh bảo nhưng sẽ tập cần anh ít đi chút , xem phim , đọc , viết ....làm việc . Thấy hình ảnh Anh thì sẽ hất ra khỏi đầu - Được chưa nào ?