Sơ thiền với anh , chỉ kịp đi qua những cánh đồng lúa , mấy ruộng ngô non, trại cam của ông nội ngày sơ tán cô bé hay đi quét lá thông, xiên lá vải bằng que tre nghịch ngợm- đi qua đầm sen nơi con gái yêu hai tuổi vác bình nước to hơn người , cái mũ nhỏ xíu , bộ quần áo xanh mát mắt trong nắng hè rực rỡ, mỏi cách mấy vẫn gắng tạo dáng cho mẹ hài lòng chụp ảnh ( suốt những năm tháng sống chỉ hai mẹ con , đứa trẻ sớm khôn đã biết cách để thực hiện những mong muốn của mẹ rất ý thức) , đi qua con đường nhỏ dù đã đắp đã bồi thì cũng chỉ vừa một cái xe đi, qua cây đa cổ thụ và đến nơi bố kính yêu yên nghỉ , ngay đó mẹ đã mua ba, bốn mảnh đẹp nhất để chờ ông , bà , mẹ sẽ lần lượt về yên nghỉ , mấy khu đất chờ đó hiện rõ từng vị trí , chắc mẹ sẽ phải nhường con chỗ đẹp nhất , gần bố nhất - lúc nào con cũng thích cũng tình nguyện đi trước - phải chết trẻ khỏe ma không nhỉ - khoảng 49 như bố là vừa, hồn thiêng lúc ấy được ngắm nghía những người thân yêu , những người quen ,xem mọi người thương tiếc mình ra sao hehe , mình chả làm gì nên sẽ không có khách , sẽ dặn mẹ đừng để mọi người đem tiền phúng viếng, bần cùng thì sẽ đem trả lại vào ngày giỗ đầu như bác Hoàn con đó ( con cháu họ An cả mà - mẹ đừng có ấm ức ,đến cả lúc con tạm biệt cuộc sống này liệu mẹ ngoài thương có yêu con?).đi qua mộ bố là đến chỗ ông bà nội , đến chỗ các bác , đến chỗ họ hàng ....nghĩa trang đông thế , toàn người quen ,lúc trẻ chu du bốn phương , lúc về nằm hết cạnh nhau ,ai được trở về nói chôn nhau ,cắt rốn mà hạnh phúc chứ ! , đến mình chỉ hồi bé ở sơ tán về có mấy năm nghĩ về bên bố, bên bà nội ( cụ bà 90 tuổi vẫn coi con Quỳnh gần 40 tuổi là bé bỏng, chuẩn bị tươm tất mọi bữa sáng khi nó về quê, mà nó thì hay bị mẹ mắng : nhoách một cái lại về quê trong khi mẹ đẻ cách có 6-7 cây số một năm không về quá 5 lần ), chỉ nghĩ sau này được nằm yên gần bố , gần bà đã sung sướng lắm rồi, nghĩa trang đông lắm , hẳn người chết rất vui, mình mà về dưới ấy hẳn sẽ xôm trò , sẽ bày đặt nhiều thứ thật thú vị cho mọi người , ở đâu cũng thế cuộc sống không thú vị thì không đáng sống.
Mới chỉ sơ thiền thôi đã thấy rõ mình đi qua -nhìn thấy - thấy cả màu đỏ của mặt trời , áo con gái và lá ngô non xanh mướt , chưa kịp ngửi thấy hương sen đầy đầm đang vào mùa- thơm thế nào thì buộc phải ra - quy định có 5 p thôi - Cả ngàn năm hay cả ngàn đời không quy định lại thì có thể viết thêm quy định mới chứ - thưa Thầy? Con người là tiểu vũ trụ phải không ạ ....?
Đã có lần mình tham thiền tí mất mạng nếu không có vài cái dây neo mỏng manh...gần 2 giờ đồng hồ đêm ấy , chồng ( lúc ấy ở riêng ngoài xưởng ) về nhà thấy vợ ngồi im từ bao giờ , mang máng biết vợ có tập luyện không dám đánh thức - chắc cũng nghe người ta nói tàu hỏa nhập ma nếu bị ra đột ngột không đúng cách - hay hắn sợ mình thành gánh nặng mà quẳng mình đi , chứ khổ cách mấy mình chẳng bao giờ nghĩ bỏ chồng - hay thì là duyên , dở thì là nợ - trả cho hết , kiếp sau mà tung tăng có phải hay không? 2 giờ nhập định -mình , về sau phát biểu với thầy (Nhật Quang Tự - Hoàng vũ Thăng - thầy rõ giỏi và rõ không ngoan ) : sau 2 giờ được lang thang em thấy như thế sung sướng hơn bất kỳ điều gì trên đời này . Nếu kể về cách mình bước vào tập và hưởng hạnh phúc thế nào khi tập khí công thì có mà hết ngày ....
Đi đã ....
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét