Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014

VONG LÀNH

Cụ bảo: Không chiều"Vong" thì "Vong" sẽ hành cho lên bờ xuống ruộng- khi mình hỏi chiều như chiều vong là sao- Cụ bao giờ cũng sáng suốt, tin Cụ nên mình giành thời giờ ngẫm nghĩ,thấu tình lại đạt lý thì khó lắm nhưng rõ ràng có để tâm để tìm hiểu.
Mình to đùng và èo uột, em nhỏ bé và dẻo dai, đường dài hai vợ chồng em toàn nói dối số km phải đi, hôm tách đàn đi một mình xe khách mới biết gần trăm cây em bảo sự thật là gần hai trăm cây, ở nhà đi đâu đến chục cây số với mình đã là quá xa, Tây nguyên rộng quá cứ trèo lên xe đi là toàn trên trăm cây số, sợ thật- say xe ở nhà thì nghỉ mấy ngày mới lại sức - đi ăn Tết xa cứ cười tươi mà mệt muốn xỉu. Tách được cái vong ra hai vợ chồng em đi cả ngàn cây số ra Bắc,trên đường đi chủ đề chính vẫn là xót xa chị là lo ngay ngáy mong chị vui nỗi lo lây sang cả chồng em, em thế mà chồng lo cho em một thì thắc thỏm bạn em hai, vong này thật tệ- nhưng vong biết thì cảm động vì sự yêu thương đồng thời cũng áy náy lắm. Biết áy náy, biết xấu hổ vì sự kém cỏi của mình,có hướng tới tu sửa- có vẻ nên xếp vong này tạm vào loại vong lành?
Vong chỉ biết nghĩ đến cảm xúc bản thân, vong thật lắm nhưng đôi lúc cần diễn thì vong lại dựa vào sự thật mà bẻ lái, tinh vi lắm nên không nhiều người nhận ra, chả có gì ghê gớm nhưng đôi lúc vong biết cũng có chút gì như giả trá, như kiểu hoà mình với vai diễn trên sân khấu - hết giờ sực tỉnh vỗ tay lẹt đẹt và ra về,thế là vong này được xếp vào loại vong tồi- vong tồi thì nên TIỄN VONG thôi,hết Tết rồi.

Thứ Ba, 4 tháng 2, 2014

Ảo tưởng

Thầy tôi bảo:Bọn văn sĩ đáng được xuống địa ngục khi chết vì làm con người ảo tưởng, còn tụi sĩ ( một loạt) mà trò ngưỡng mộ thì chẳng qua huân tập nhiều nso thành nghề thôi mà- đó là lúc giải lao vui chút - một cách phê bình nhẹ nhàng.
Tự thấy: tôi là người chân thành nhất hành tinh và ảo tưởng nhất trần gian.
Đọc khá nhiều và nhớ được quá ít nhưng rõ ràng sách vở văn chưong đã chi phối gần hết cuộc đơi tôi, vài cuón sách để dẫn tôi đến với những người bạn để khi bất kỳ đói no,vui hay bất hạnh tôi vẫn nhơn nhơn cãi rằng: ĐỜI KHÔNG HẲN LÀ BỂ KHỔ,toàn cãi nhăng cãi cuội chứ chả biết nói có đầu có đũa, kiểu sống thục mạng chưa để ý đến ngày mai chứ đừng nói ngày kia.
1- BA NGƯỜI BẠN- chỉ nhớ là văn học Đức, tìm hoài chưa thấy tái bản, còn cuốn ở nhà thì nát rồi đọc cùng thời với Câu chuyện tình yêu- hết phứt tuổi trẻ
2- ĐI TÊ CON CỦA NGƯỜI ĐỜI- hặm hụi chiêm nghiệm sắp hết phần cơm rồi thích mà buông xuôi.
3- ĐÈN KHÔNG HẮT BÓNG- lâu rồi mới thấy có được người hơn mình nhiều bậc mà vẫn thấy đồng cảm.
Cho hết tủ sách, bị gậy lên đường với mấy cuốn thầy gửi cho - toàn nói đến nghiệp với nhân quả- đọc hoài nó vẫn không vào,chẳng nhẽ tự nhận thêm mình thiểu năng trí tuệ- buồn quá, ngồi thiền toàn nhớ bạn blog rồi bạn thiền cứ lần lượt người này người kia lướt qua, bao giờ tinh tấn được chứ!

Thứ Bảy, 1 tháng 2, 2014

HÀNG "KHỦNG"

Em trai sát tôi người đã đang và sẽ nuôi sống tôi đến một ngày nào đó, ngày tôi không còn tồn tại thân xác này trên cõi đời này hết sức lo lắng nhất là gần Tết tôi ra một quyết định quan trọng,sắp xếp chán chê đến ngày cần quyết định lại thuận vô cùng,và: ba lô túi xách to đùng tôi lên đường- lại còn véo von hát nữa cơ đấy. Em trai lo lắng bởi dăm lần bảy lượt lúc thì từ xa lúc thì từ gần, lúc thì nhờ người"do thám" xem tôi đang làm cái trò gì.Có lần kỳ công đưa tập tiền xanh nói tôi mua vé bay mời người dẫn đường của tôi từ Sài gòn ra để xem mặt,xem tiếng ,xem kiến thức ....xem....khi bạn tôi ra em có cố gắng gặp vài lần( là người kinh doanh cậu ấy quý thời giờ như kim cương),còn bạn bạn lớn của tôi một công đôi việc có mặt kịp thời để trò chuyện với em tôi. Sau mấy lần đó, đa phần em tôi đặt câu hỏi và người trả lời không sót câu nào bằng cả thực tiễn đã được kiểm chứng và tư duy khoa học, sau cùng em kết luận: Hàng khủng chị ạ- nhưng không phải cạ của em, nói giải thoát thì dễ hơn giải quyết chị nhỉ! Câu nói mà tôi nghĩ gần gũi ấy hoá ra không hẳn thế. Ý em sau này khi trò chuyện tôi hiểu giải thoát thì xoàng, giải quyết cho cuộc sống tốt đẹp hài hoà ngay mới khó, từ đó hai chị em không hề "đàm đạo" nữa dù từ nhỏ bất kỳ cuốn sách nào sưu tầm được cũng cùng đọc cùng bàn,thậm chí muốn nói gì với nhau phải nhờ người thứ ba,bất đắc dĩ mới điện thoại cho chị dù tài khoản của tôi hàng tháng đúng ngày vẫn có số dư cần thiết để tôi lang thang và luyên thuyên.
Tết này tôi đi chơi được vài nơi, lúc đầu có bạn về sau độc hành, tự tôi lựa chọn dù vợ chồng bạn chiều như chiều Vong( mà câu này ai thấu thì giải thích hộ, chứ tôi chỉ hiểu sơ sơ thôi).
Với tôi "hàng khủng" đơn giản chỉ là mấy bạn gái chơi blog thôi,chắc vì nó gần gũi và đúng cạ. Đã có lần thấy gặp Minh chủ là một bác trai nhưng tự thấy mình không xứng đáng nên rút quân êm đẹp.
Thực tế ai mà chả là hàng khủng chứ- với ai đó.