Thứ Bảy, 16 tháng 4, 2016

Người béo

Tôi béo
Mẹ và các con tôi làm chứng: tôi không ăn nhiều vậy mà cứ to,giờ mọi người không gọi anh Quỳnh nữa mà gọi bác có người gọi ông vì tóc tôi bạc nhiều rồi.
Tôi ưa người gày,bởi trong suy nghĩ của tôi người gày là những người thường hay nhường nhịn - chưa hẳn tôi công nhận mình tham.
Giờ tôi tự dưng nghĩ,thấy nhưng chả biết :
Người gày thường thông minh họ sâu sắc và phát tiết ở nhiều lĩnh vực,năng lượng họ nạp được vào ra hợp lý nên họ thanh mảnh dẻo dai
Các bạn béo cái gì cũng đằng đặc,ứ trệ,chầm chậm .....
Ờ, Phật quá khứ thì cười nụ viên mãn và gày guộc,vị Phật tương lai thì cười hết cỡ và mũm mĩm- cái gì chả có lý của nó chứ!
Mình thích câu: Chúng ta là một - dù chả hiểu rõ ràng càng không tận cùng.
Nhớ các bạn,mình không có nhiều bạn viết,nhưng hầu như gặp mặt ngoài đời hết với lượt rồi- những người biết mình hình dung mình là cuộn chỉ rối( len rối còn không dễ gỡ,huống hồ chỉ)
Muốn tự tìm cho mình một cái tên phù hợp mà thú vị thật khó
Ong thì chăm chỉ nhưng không thể thuộc loại đần
Cũng chẳng cần vội......
Chủ nhật vưỡn phải đi làm vì có mấy đám cưới nhân viên về quê vợi- ơ hay tự dưng có mấy đám cưới liền vào mùa hè,may mà hôm nay miền Bắc thời tiết đẹp,là sáng nay thời tiết đẹp
Tớ đi làm lại rồi, bữa nắng bữa mưa,ba ngày béo bảy ngày gày chả biết sẽ sao,đúng sai xoành xoạch....khéo lát nữa bà béo cũng xúng xính váy áo,kệ mịa việc theo công đoàn đi đám cưới ké,dã ngoại ván

Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Khép lại- Em - Nàng- và bây giờ Ban mê

Khép lại: những ngày gần cuối tháng 7 hát - những hẹn hò từ nay khép lại thân nhẹ nhàng như mây......tất nhiên là xong nhiệm vụ và vinh hạnh lớn lao là đón em ra xem chị sống tạm thế nào,tự nhủ: những việc lớn mình gạch đầu dòng gần xong hết rồi.
Ui Giời ...gần rõ xa
Nàng về,sáng sớm không hẹn trước lượn qua cửa hàng tóm mình đi luôn,trên xe sẵn hơn chục bạn nối khố từ bé ở ngoại thành trừ nàng dân nội thành gốc lại còn đi xa mấy chục năm. Nào váy nào quần nào áo đẹp giản dị đẹp sặc sỡ,còn mình quần cộc áo cộc đen sì,mấy ngày mưa lạnh mệt mỏi và tiều tuỵ. Đi một lát trời hửng nắng cả xe huyên náo không khí nóng dần mình hào hứng theo mặt dần bớt méo. Lên hồ Đại Lải ghé trại sáng tác,đi thuyền ra đảo Ngọc ăn uống hò hát chọc ghẹo,vui như vui,trẻ như trẻ- cũng tung tăng ảnh ọt hoa lá cành.hai đứa lặng lẽ đi một khúc quay ra ngoài ngồi với nhau,mình : hết vé,phí nhỉ! Hai đứa thân,thương mình ngô nghê,gì cũng đến tay nó lo dù nó bát ngát khăp năm châu mấy bể. Mồm nói phí nhưng lần nào nó về nhóm nhỏ nhóm lớn đi đâu chốn ăn chỗ nghỉ đều yên tâm vì nó lo kỹ rồi.
......thở phào: ong ...xong.
Viết đơn xin nghỉ 11 ngày tham dự khoá tu thiền ở Sóc sơn,sếp chưa duyệt thì Út gọi đi Ban mê với em.....việc này việc này,lên văn phòng sửa đơn thành 15 ngày,may sếp đi vắng khỏi chờ duyệt, điện thoại ứng lương,đi...
Ban mê Thuột,dự một đám cưới sôi động kỳ công, được người gốc Bắc vào đã lâu,mới vào đều có thông thạo và tận tuỵ và thương mến thương đưa đi khắp,tốn kém một chặp xả láng thật sự.
2006 Nàng đưa mình sang Thái lùi vé về vài lần để đi cho biết vài nơi,mục đích về sau mới rõ: cho con dở biết thèm tiền(...)
Em út đưa mình đi dù Sài gòn Đà lạt hay bây giờ lúc em có chút vai vế đi đâu cũng có phương tiện thuận lợi để rụt rè cho mình tự thấy tiền quan trọng đến mức nào. Sáng cả đội đi ăn bánh cuốn Buôn Đôn theo kiểu Cao bằng,bạn em trêu: này trứng này thịt chị cố ăn đi. Chạy qua làng cafe - một ly cafe chồn bằng sáu xuất ăn - ui. Trêu tụi em: ăn mặn rồi chị văng một câu cho đồng bộ nha,cười cả loạt,sáng Ban mê tinh khôi trời đẹp,nhẹ.
Gần mà xa ngái

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

BỮA TỐI HẠNH PHÚC

Con rể hờ bảo: lần đầu con ăn bún chả buổi tối,nó ở phố cổ mà. Vậy mà quán bún chả này tồn tại 8 năm ở khu Cầu giấy này rồi- hì, không ý nói Cầu giấy ......
Có được chân thu ngân ở đây không hẳn đơn giản ...)
Trưa đông lắm thu tiền cũng vất, tối vắng hơn, đọc thậm chí viết được.
Ba mẹ con vào quán,con trai chọn bàn 12 : mát quá,quạt thẳng bàn này, quán có điều hoà mà con,mình nói nhỏ gần như lẩm bẩm,rồi : ba mẹ con hai suất hả, cậu bé trông hơi gầy, lanh lẹ đang bị băng tay tươi tắn: sao cô đoán đúng thế? Hì - cô cơ đây- sướng.
Ba mẹ con chuẩn bị ăn và gọi một suất đem về cho bố( thông thường khách ăn gần xong mới gọi đồ đem về. Vẫn con trai: con mời mẹ....mình đế vào trêu bé: một bữa tối hạnh phúc.cu cậu rõ tươi...
Lâu lắm rồi mình không ăn chiều và ít ăn với ai,trừ khi gia đình có việc tụ tập thì dự còn không cứ tiện gì ăn đó,ăn ít mà thấy ổn( tiết kiệm tiền nữa,ke ke....)gày đi trông thấy được váy áo xuống phố giống người đời rồi và thêm ý kiến bác sĩ: thiếu máu trầm trọng,ha ha....
Ngắm các gia đình đi ăn tối,nhất là cuối tuần,gia đình lớn mấy thế hệ đến ăn,lúc về trả tiền ai cũng vui từ già tới trẻ,mình vui nhất vì các ông các bà hay bảo: ngon thật đấy,chúng tôi trong phố tìm đến tận đây ăn đấy. Có bác còn khen: quán quà mà sạch,các cháu phục vụ sáng sủa và ngoan.( Ui Giời ngày đầu đi làm mình hãi tụi tụi trẻ vì văng chí mạng các loại ..văng),ngắm và vui và chả nhớ ai,chả thèm gì,thật không nhỉ!

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

Mùng 2

Thế giới rộng lớn mà ai cũmg thui thủi một mình trong thế giới nội tâm phức tạp - không - thế giới nội tâm phong phú và khi đã biết Đạo rồi học dù học thập thò thì thế giới ấy có sức mạnh không thể ngờ.
Em gọi về cho mình - cái thằng tự tin đến thế mà tự dưng ông tướng bẽn lẽn : chị ơi.....chúc tụng cho giống nơi chúng ta đang tồn tại,mình buồn cười lại phóng chiếu: từ nhỏ tới giờ đi chùa mình chưa biết xin, năm mới lời chúc tụng không buông nổi dù xung quanh tuyền thế,hôm qua thay mẹ qua đình làng phát lộc,gói quà thì bé xíu nhưng mình biết nụ cười xuất phát từ tâm và những lời chúc chân thành phù hợp cho mỗi người đã có ý nghĩa thật sự- đoạn này hẳn mẹ cũng khoái vì các ông các bà sẽ xúm lại tâng bốc cho coi, ông phụ trách đã chẳng hỏi: mẹ con nói con đi chấp tác các chùa à- thủng thỉnh : dạ, là các Tịnh xá và Thiền viện ạ. Ừ phải đủ duyên đủ phước thì mới được thế- ở đình làng ông cụ hơn 70 tuổi nói thế- ô hay miền Bắc cũng nhiều nhân tố lành chứ- ai khơi lên,ai lau bụi cho những tấm gương vốn sáng bị bụi mờ? Mấy đứa học yafnh tinh tấn chỉ chực chui vào Đà lạt an lành và sẵn mọi thứ- lý luận tu vững rồi về .....bao giờ đủ vững???????
Em và mình phước lớn,nó thân nam còn sẵn hơn mình - được Sư cô và ban tổ chức trọng thị đến vậy,nhớ Sư cô và các bạn tình nguyện quá- xả 45 ngày thiền chuyến xe tự em lái mang những thiên thần lượn khắp Đà lạt - ai tin nổi thằng Khoa sinh năm 91 nó được gần các bậc Thầy lớn nhiều sự giác ngộ và minh triết kỳ diệu toát ra chẳng cần nhiều lời, mùnh lại dính mắc mất thôu....
Giờ thì hiểu những con chữ trong đầu mình ko được viết ra thì có bao nhiêu kiếp ngồi thiền nữa mình cũng khó mà khinh an- chi bằng ta sắp xếp những việc cần làm viết ra,thực hiện cho xong để mà yên tâm ngồi được lâu còn hàng ngày tạm hai cữ thế, Hà ơi em nhớ cách chị bảo em vậy nhưng chị bận lắm em ko đt thoại đâu- chị cứ đi trước cứ xông pha cứ làm tấm gướng sáng chói đi - em sẽ lặng lẽ học hỏi chăm chỉ để đi theo- đàn ông thì cần phải giỏi giang- Chị Tuyến bảo sẽ cafe với chúng mình nhưng sát Tết quá ai cũng bận nên hẹn để đó,Tuyến cũng bảo: đàn ông thì phải thực lực không giỏi giang giàu có thì chị không thèm nói chuyện,đàn bà thì chị chỉ cần có tâm là chị quý rồi- mình đã hạnh phúc biết bao khi những người chị kiệt xuất như thế thương yêu chăm bẵm. Mà viết là nhu cầu ....nhu cầu như hơi thở chứ ko phải chỉ như cơm ăn nước uống- vậy rồi,nguyện ước lớn nhất thật sự tới rồi,ôi Niết bàn của tôi.
Em trai nói :bản chất con người là muốn cho- cậu biết không nhưng người nhận thông thái cũng biết chọn để nhận đấy.
Trêu nhóc khi nó ỏn ẻn chúc cho có: dính mắc rồi hử? Khi mình cho nó xem ảnh anh với mình- nó chê: xấu,già( tụi mình bằng tuổi nhau mà) nghe còn như cáu kỉnh vùng vằng chen vào dù có vẻ kiềm chế rồi. Ở trường thiền ai cũng buồn cười một chị tóc bạc có người hộ thiền chu đáo tuyệt vời đến thế,nhắc tới em mình thấy kiêu hãnh vì được làm bạn em, mọi tố chất tốt đẹp hội tụ nơi em thật đáng ngưỡng mộ,viết về em không biết mình sẽ lan man đến đâu,cuối cùng cũng đã có một cô tiên người Sài gòn bắt được hồn được vía em tôi, vẫn ngường ngượng : em đang cố gắng"khống chế" đây, biết mà nhà ngươi cứ thử đi- cô bé đẹp người đẹp nết đến vậy ,đáng yêu đáng quý thậm chí đáng kính nếu chị quá lời mày cưỡng lại duyên nghiệp đi để chị cũng thử cưỡng theo rồi đúng kế hoạch bọn ta sẽ lang thang khắp nơi và qua bên Ngài học mấy năm luôn,để xem duyên đưa nghiệp đẩy đến đâu, tự thú thế cũng là tốt rồi, chứ để sau mỗi thời thiền ta nguyện những gì hai chị em đã lên kế hoạch thì nàng tiên của nhà ngươi sẽ làm đại dương vừa đầy vừa mặn hơn mất- ta chưa nỡ ...nếu có lúc em đọc những dòng này có chỉnh đốn chị cũng chẳng sao vì chị thừa biết cái ngã mạn nó đang cồn cào trong chị,thực chứng mà cưng....Chư Thiên cứ đâu đó quanh chị với nhiều ví dụ trong mơ ấy....giấy bút thì sẵn nhưng viết nhiều công lắm,để đó khi gặp chị lấy vài ví dụ điển hình thoai- mà không mày sẽ hiểu ngay những điều chị mới nghĩ để kể nên chả cần,nhỉ.
Cơ mà chị vẫn thích mứt gường với trà xanh,loại trà tươi trồng ngay ở mỗi nơi tu tập ấy. Chị vẫn thích hàng tháng có người lo đóng tiền điện thoại , lầm bầm: phiền não ....rồi vẫn hì hụi đi nhặt hạt giống theo yêu cầu cho chị nghịch gieo lung tung,vẫn khoái: có về không để lo đặt vé,mắt thì nghe gườm gườm mà giọng nói thì không trật là đầy lo toan. Hì ....có cảnh báo là hưởng lắm hết phước nhanh- sao nhỉ!
Ui Trời, bao giờ quán được thân bất tịnh nhàm chán và ghê tởm để mà đi một mạch?????
Yêu người yêu đời quá vậy,này......

Thứ Hai, 3 tháng 11, 2014

Vô tư, bao giờ cho đến vô ưu


THỨ HAI, NGÀY 24 THÁNG 9 NĂM 2012
" VÔ TƯ "
Hôm đầu vào Sài gòn xuống sân bay là vội vàng đi đến triển lãm tranh của đứa em ngay, mặc nguyên đồ đi đường, dù có nhã ý đem theo cái váy đen trang trọng cho hợp cảnh, cũng không trang điểm vì sát giờ khai mạc, may mà đến kịp - khách khứa đông nhưng vừa vào là bắt ngay ánh mắt em, chờ ghi hình xong là đến ngay bên chị mừng rỡ: vào kịp hả chị. Bên những phụ nữ sang trọng váy áo thật đẹp thơm nức mình đúng là làm xấu đội hình, em đâu có để ý chị của em xâu đẹp nhỉ? Chị của em vốn " vô tư" ?
Lên Đak nông dính mưa bị một chưởng ngã nhẹ nhàng ngồi nhà chườm lá,lo lắng vì không biết sẽ đi tiếp hay phải quay về ngay vì phát sốt. Chờ mãi không thấy chủ nhà về người bệnh đói meo meo tự đi lấy trứng ốp một quả, chán chê thấy chủ nhà về báo cáo: nhà Anh có ma xó không vậy em ăn một quả trứng nó có đếm không anh? Hôm trước bếp núc nhiều món xắn tay nấu, bé út ăn ngon miệng thế là mình hiểu mình không kém khéo. Mình vốn hồn nhiên( chắc thế nên mập mạp) lại thấy chủ nhà gặp lần đầu nhưng đầy thân thiện nên tự nhiên như nhà mình , sắp xếp chút dọn dẹp chút thấy vui, hai ngày ở đó cả  hai đêm ngủ tương đối ngon, lạ nhà mà ngủ được thì đúng là mình "vô tư". 
Về, quay lại lớp yoga sau đợt con đau và đợt đi, mọi người cười rất tươi, cô giáo cũng dành thời gian hỏi han. Mọi người khen khoẻ nhưng đen, đâu có biển là bơi ở đó, người thì tròn trùng trục chả ngại ngần gì với cái áo bơi đã tối màu nhưng không che được cái xấu, vốn trong tiềm thức cho mình là thằng nên "vô tư" tung tăng....bọn con trai cởi trần quần cộc tung tăng sao mình che kín rồi mà cứ phải khép nép chứ? Nhưng mình đờn bà lại còn đàn bà xấu như thế "vô tư" là hạnh kiểm xấu nhỉ?
.......vô số ví dụ để chứng minh cái sự "VÔ TƯ " của mình....kể tạm thế thôi.
Thay vì hai đêm ở Sài gòn ở khách sạn em trai nhờ bạn bè chọn cho đi lại thuận lợi , mình ở nhà bậc tiền bối , quận 6, báo khổ cho Hồng Nhật đưa rước . Anh là thầy giáo dạy học và chuyên viết sách nghiên cứu, khi mình qua hàng xóm có ngó nghiêng và hỏi thăm chút chút, anh giải thích ngoài vợ con Anh thì chỉ có bạn bè ngoài Bắc vào anh mới đưa về nhà. Đáng nhẽ ngủ lại một đêm vì anh đưa mình đi triển lãm về muộn không tiện ra ngoài, sáng sớm hôm sau sửa soạn đồ để đi thì thấy anh đã chuẩn bị đồ ăn sáng và cafe thơm lừng. Ngồi ăn và trò chuyện - mình chợt à lên đòi bàn sang cái chủ đề đang làm mình bứ bối: BA PHẢI - nói một hồi em thấy thế này em thấy thế kia ....những năm tháng ngoài Bắc anh là người hướng dẫn và lo tài liệu cho mình học, tập khí công, anh rất hiểu đứa anh coi như con gái lớn cứ láu táu không bao giờ biết nén cảm xúc và niềm vui( nỗi buồn thì chôn nhẹm) nên kệ rồi từ tốn giảng...mình lén bật máy ghi hình thu tiếng, bài giảng đơn giản lắm chỉ là kể về bà ngoại được gọi là Bà Bụt, anh thống nhất với mình những người "BA PHẢI" theo nghĩ tích cực là những người đáng trọng. Mải chuyện không để ý điện thoại thế là không biết tin nhắn Hồng Nhật hỏi dịa chỉ để đón, gần trưa hai chị em mới xuất phát. Vứt đồ đạc ở nhà anh, hai chị em lượn hết một ngày, khuya lại về nhà anh, chỗ ngủ anh chuẩn bi cho sạch mát thế là con nhóc đã già "vô tư" ngủ ngon . Sáng hôm sau anh lại chuẩn bị đồ ăn sáng chu đáo để rồi kịp đưa nhóc đưa ra bến xe đi chuyến sớm lên Đà lạt, chờ cho nó lên xe yên ổn anh mới quay về đi làm. Nó cứ "vô tư" nhận ân tình của mọi người như thế. Đấy còn " vô tư" lôi Hồng Nhật đi hết một ngày chả kịp hỏi xem ngày nghỉ vợ con em sao, rồi cùng em chạy veo veo được bao nhiêu chỗ, được thoả thuê gặp những mến yêu đặc biệt quý, được biết vịt Thanh đa là ngon nổi tiếng, có chỗ này hơi không "vô tư" là mình muốn mời mọi người nhưng LÃO kính mến đã lén đi thanh toán mất rồi. Mình hồn nhiên cụng ly với các giai vừa giỏi vừa giòn, người bạn Pháp có dịp đi chơi với mấy giai Việt ngoại ngữ tạm ngon và cư xử ngon như người Pháp..
Mình tự tin đấy, chủ quan quá thể đấy, những tưởng vô tư là ưu điểm hoá ra là nhược nghiêm trọng- không buồn mình đâu nhưng chắc hải xem lại, có chuyên gia nào hiểu tạm, hiểu đủ , hiểu rõ về điều này giúp bạn Ong ngốc phân tích và hiểu cho đúng vấn đề nhé! Ong cảm ơn- vấn đề hậu tạ thì Ong cũng là ngừoi chu đáo nhưng nói ra thì mất hay, lại càng không vô tư vì tình bạn ai lại đem ra đong. 
Hôm nay Ong bận lắm, còn hào hứng với cáii " VÔ TƯ" này đã đành, cũng là vấn đề nền tảng cho tinh thần sống của Ong, mong những người bạn thân yêu thẳng tay góp ý nhé( thể nào cũng có một người trêu Ong cho coi: thế thẳng chân thì sao? ) .






Hôm nay thứ ba ngày 4/11/2014
  Sáng nay ngồi thiền xong ra biển sớm- thấy nhiều người dọn dẹp bờ biển  khu resort hoá ra là bờ biển nào cũng sẵn rác - mọi hôm đi bơi muộn không biết là bao sức người dọn dẹp để các người Việt giàu và các ông tây bà đầm mát gan bàn chân. Đứng là " vô tư" này cần sửa , để đồ lỉnh kỉnh xuống xắn tay nhặt cùng các bạn ấy gàn không cho hộ, hàng ngày mình ra bơi họ quen mặt rồi, rõ ràng biển đề : không sử dụng đồ ( chỉ 5m từ mép nước lên là của cộng đồng thôi)   mà một bạn có lẽ nhóm trưởng bảo mấy người kia: để chị ấy tắm nước ngọt nhé!    
  Hôm qua bỏ nồi cá đi cái tội no bụng đói con mắt - mua rõ nhiều về chẳng ai ăn, nhớ ngày mẹ chồng còn sống nhà đông người,đông người làm,bà hay cho người giúp việc hái sung chát kho cá, mẹ cứ bảo kho thế khi ninh nhừ sung ngon hơn cá, mình cũng tin thản nhiên ăn cá,giờ đã hai mươi năm bà ra đi mình mới hiểu,tội nghiệp cho sự vô tư quá.

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

RỒNG RẮN LÊN MÂY.....

RỒNG RẮN LÊN MÂY
  Chị điện thoại: em ấy hư lắm khôn vừa thôi,muốn gì cũng để người khác như đẩy vào tường rồi mới chịu bật ra,toàn đạt được muốn của mình mà vẫn được tiếng tốt. Ui Giời bà chị ơi là bà chị. Bà diễn tả lúng túng một hồi cái bà  muốn nói với  mình ,thế này cho dễ hiểu: chị hơn mình tám tuổi,ý là tam hợp gần như là người phụ nữ duy nhất có chửi mình mình cũng làm thinh thậm chí còn mủm mỉm,mình nể chị kinh,nuôi nấng thế nào cả trai giỏi gái ngoan đều xăm xăm xuất gia khi học xong đại học,cô em ngậm ngùi lập gia đình để còn bên mẹ vì bố tếch đi lâu rồi. Con trai xuống tóc thì mẹ mới mon men học Đạo, mười mấy năm tinh tấn từng ngày- gặp con trời ơi đất hỡi như mình thì ngán,thì tiếc bao công đọc núi sách,nhét vào đầu núi tư tưởng,rồi quấn quít. Hôm qua Thiền sư mất đã một năm, đội Hà nội tổ chức thiền chung tưởng niệm Người,mình ngại ra đường trả lời ban tổ chức không dự ( ban tổ chức miền Bắc chu đáo chuẩn bị nơi hành thiền và cơm chay cho tất cả) để tự tưởng niệm một mình,chị réo chở chị đi,ai chứ chị bảo là lên tinh thần ngay,đời mình hên bởi chịu làm xe ôm tự nguyện nhiều lần dù tay lái non và đường phố thì ngu si nhất. Dẫn chứng luôn: Nhà vợ chồng bạn ở quận mới Cầu giấy, mà không biết mới là bao lâu vào cái năm 2014 này rồi,trong đầu mình tồn tại có bốn quận thôi,và đường  phố mình biết chút  ít phố thuộc Ba đình hình như lịch sử. Đến chỗ cầu bắc qua cái sông con con là réo bạn ra đón,không vợ thì chồng sấp ngửa ra,mình chơi với bạn  chồng34 năm, chỉ khi nào có việc đi qua đó, thuận thời gian mới ghé,giờ con gái bạn hai mươi xinh đẹp và ngoan và giỏi nữa con bé học tiếng Nhật và lẳng lặng học theo đạo Phật,mẹ nó lo sốt vó vì thấy chúng bạn yêu đương rồi con mình thì thờ ơ,một ngày con trêu: ngày xưa bố yêu bác hả mẹ,may mình không bị nó nỡm, ui thế mà bác còn không biết sao con biết,hay vậy - giả vờ hồ hởi sung sướng thái quá rũ ra cười với nhau.
 Làm xe ôm nên được đến thiền chung,hoan hỉ lắm,năng lượng của số đông mà,mình ngồi  một tiếng rưỡi nhẹ tênh.
 Là chị có ngấm ngầm tị đấy,ngấm ngầm ghét nữa. Tuổi này mà chị còn  nặng bao trách nhiệm, Thầy là người nhà chùa đã mười năm nhưng chưa yên ổn,được trụ trì một chùa lớn khoảng bẩy năm thì  khoác đẫy ra đi,miền Bắc tu phải theo kiểu miền Bắc, nhiều uế tạp,rong ruổi vào Nam đi bộ nát chân ,chùa nào cũng không đủ thanh tịnh mà tu,trước sau gì cũng thấy bất bình,là người học đạo tâm chưa bình hẳn được,hiểu Thầy thì xót xa. Rồi con gái rồi cháu ngoại và đàn học sinh chị dạy thêm hàng ngày- đi đâu nổi chứ!
 Mình thì nhí nhố con gái còn đang  học năm ba ,ngày mai lý do đi chữa mắt mình xách con vào tham dự khoá tu mười ngày trong Sài gòn,nhấm nháy để con vui- tẩy trần cho đẹp rồi vào khoá tu,xong mẹ cho xả láng,đời này đời viển vông của mình nghĩ có con gái mà sướng như bạn vậy  lẽo đẽo theo nhau hiểu ý nhau,bỏ túi. Từ ngày con còn nhỏ cơn đi chơi lên là viết đơn lý do lý trấu cho con nghỉ học, nghỉ nhiều đột xuất về sau giáo viên biết nhưng được cái con học ổn nên chẳng vấn đề, con mình không học thêm và hè là hè,hè để tung tẩy với  mẹ xuống biển lên núi,trải chiếu ngủ trong rừng thông trong khi mẹ và các bác các cụ tập tành,Nam Bắc đều có thông - giờ mình lại dẫn con bỏ học đi chơi dụ dỗ nó làm sao để ăn ít nhất, mọi nhu cầu  không còn là sự khẩn thiết - có sao xài vậy mà lòng thênh thang( hì......mình làm hoài chưa chuẩn - đợi con làm cùng cho khí thế).
 Tròn tuần bố bạn yoga mất,bạn gọi điện cho mình giọng không buồn: may quá giám đốc dưới đó là học trò của cụ,sắp xếp chỗ để hài cốt đẹp lắm,đủ hai chỗ sẵn để mai này cụ bà xuống có chỗ cạnh ông. Chu đáo đến thế,rồi: điểm ấm cuối cùng phía trên đấy,cụ chỉ hơi mệt có một lúc rồi đi ngay- gọi là chết tiên. Chỗ này thì mình chưa tìm hiểu vì bố mình mất lúc mình còn nhỏ tuổi nên chẳng biết cần làm gì để người mất được mau siêu thoát. Anh thì có vẻ ưng ý vì đã tròn trách nhiệm và đâu vào đấy mọi thứ. Đám ma đông lắm học trò của cụ mấy chục khoá,các giai,gái,dâu,rể toàn thành đạt ,đông lắm. Lúc bố mình mất không trống kèn không chụp ảnh,buồn lắm. Rồi nghĩ: người sống người chết ai cũng muốn chỗ đẹp - mình không chọn,liệu có chỗ ?
 Là chị bảo lúc nào mình cũng như tội nhân nhưng thực tế mình là tội phạm - chả biết diễn đạt thế có sai gì, nhưng thấy nhiều lúc mình lưu manh thật,kiểu như chịu đụng mà hoá hưởng nhiều, chỗ này không ổn- tối nghĩa lắm.
Mình thích đồng dao lắm: rồng rắn lên mây,có cây xúc sắc.....
 Mẹ con mình túm áo đi,đặt vé ra con bảo mẹ không ra thì con cũng ở lại luôn,ờ Tịnh xá rộng mà.....
  Nhà  mình cũng rộng cũng có vườn....
 Bạn bè trong ấy,sao ai mình cũng thấy là thiện tri thức hết chứ, khéo tại  biết mình luôn ở điểm trũng nhất nên mình sẵn niềm vui.
 



 Ngót nửa tháng,khoá tu kết thúc gái hai mươi xinh ngoan tham dự khoá tu xong tươi rói có thêm mấy chị người trong này và các tỉnh,chị nào cũng tập yoga vài năm rồi,chả cần thuyết phục nàng bảo về sẽ đi tập ngay.
 Đang đặt vé về cho con,nàng bảo mẹ về luôn đi lang thang gì nữa,ừ...à khất về sau vì có tiệc bên làng nghệ sĩ - nghe nói thú lắm. Không biết có đủ cơ duyên,đủ phước mà được ở lại trong này....

Thứ Tư, 24 tháng 9, 2014

Viết để bớt lo....lắng

Trì hoãn mãi ngày dạt vòm( nghe đường chợ chưa chứ) kiếp này làm ổn vài thứ kiếp sau được làm thân nam cho bớt nhọc.
Con gái sắp mổ mắt,tham khảo tới lui rồi cũng phải quyết định. Không ngờ là kỹ thuật hiện đại nghe chuyên gia tư vấn ngon như ăn kẹo vậy với nửa năm lương của mình là OK.
Rồi- ngày mai trời lại sáng thôi mà.