Thứ Sáu, 13 tháng 12, 2013

WILL

Mình đã từng là một bé gái, cô bé ấy lớn đến 12 tuổi và dừng ở đó.Bằng chứng là Thầy bảo: kỳ cục khi buồn ngủ cứ rũ ra,sao ?thế thì sao ạ? Người lớn không vậy nhất là khi nhà có khách.
Người lớn thì quý hay ghét ai cũng chừng mực, mình rõ ràng đen trắng, kiểu ruột ngựa nhưng không hề thiếu vắng sự tinh tế.
Người lớn thì lắm lo toan, lo ít nhất cho ngày mai, mình chỉ mỉm cười với thời khắc hiện tại cho dù nó thế nào.
Đang xem phim về cậu bé mê bóng đá lại còn thích đúng đội Liverpoo mình đã từng mến nhiều, câu chuyện ........nên xem.Và: nước mắt ngắn dài vì hạnh phúc khi nhìn thấy những đời thường bình dị mà đẹp đến thế.
Lớn làm sao được ,mà lớn làm gì nhỉ?
P/S: đã đọc lại và câu chữ cố gắng bớt leng kenh nàng OM ạ, nhưng mừ Hán Việt mới cả Hán Nôm nó cứ sẵn từ xưa chả làm sao để lấy chuẩn cho được lại kệ nha nàng.

Chủ Nhật, 8 tháng 12, 2013

Quyền anh

Tớ thích nhiều môn thể thao.Bóng chuyền từ thời bao cấp xa xưa- ngồi sát vạch vôi, khi nguy cơ bị cầu thủ ham cứu bóng sẽ làm khán giả ngã quay lơ.Sau này ti vi màu thì có thêm nhiều môn bóng,bóng rổ hay, chơi bóng dưới nước cũng hay....và vô số các môn khác,may mà không giàu để bị thêm tội thích cá độ .
Trước cứ tối thứ sáu vợ chồng châu đầu xem truyền hình Hà nội,xem quyền anh- khéo là thứ duy nhất hai đứa hợp nhau còn mâu thuẫn đủ điều,dù có những mâu thuẫn thấy đáng yêu phết. ( ví dụ: mình thơ thẩn thì bạn chồng làm thơ bút tre chọc ghẹo,đến khi bạn ấy lấy vợ rồi vẫn thỉnh thoảng nhắn tin tặng thơ- hài và thú vị vô cùng).
Mấy tháng gần đây lên Sóc sơn dự lớp tu thiền 10 ngày,lúc thì học ngoan,lúc thì như đi xem,láo nguyên - khó tiến bộ. Chả mấy khi to tiếng, vưỡn đi nhẹ nói khẽ nhưng cơ mà nguyên vẹn ham thích xem đấu quyền anh,cứ là được xem trực tiếp mới phê, mà các môn thể thao những trận vào tới bán kết không xem trực tiếp thì thật uổng
Môn thể thao bạo lực ... máu mồm máu mũi,xương sườn gãy,mũi bẹp,mắt thậm chí cả mù,bạo lực thế mà sao giờ này vẫn thích xem nhỉ? Các võ sĩ ngoài lòng can đảm họ còn có bao nhiêu động lực để chịu nguy hiểm mà giành chiến thắng nhỉ?

Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

THIỆN HỮU TRI THỨC

Hôm rồi đi " khất thực " được một bữa tối- nghĩ bạn mời ăn chay cuối cùng vào quán mặn to đùng phố nhớn, chao ơi là cứa cổ và chả có gì để bình về phần thức ăn bởi nhà mình có vài nhà hàng đều khá có phong cách và được dân tình ủng hộ. Được học,biết giữ giới là gì thì bỏ hết vì tránh sát sinh,lụi hụi một hồi ờ hình như nghèo đi thì bớt khổ,thấy bớt khổ thì ra sức học để tìm chút an lạc cho chính mình, lý thuyết thì nhiều việc thực hành quả không dễ.
Suốt từ 2007-2008 đến giờ mình lang thang khá nhiều,em bảo mình ham tìm cầu - cũng cho là phải nhưng thực chất cuộc sống vất vả và ít ý nghĩa,loanh quanh cơm áo gạo tiền,đàn bà khổ kiểu đàn bà, những người mạnh khổ kiểu khác- có người mình kính nể vì phẫn chí trước những bất công mà thấp cổ bé họng chả thể làm được gì cũng vật vã khổ....
Nguyện chân thành nên đời cũng trả cho những chân tình- những người bạn mình chọn để chơi rồi kết thân trong làng blog từ hồi rầm rộ đến lúc lưa thưa đến giờ này mình đều lấy làm hãnh diện và tự hào vì được quen thân với các bạn cũng như cái cách mình tự hào về chính bản thân khi đọc được và Thầy xác nhận là mình rất biết xấu hổ trước sự vô minh của bản thân.
Trăn trở hoài vì câu: Thấy người sang bắt quàng làm họ từ những ngày còn non nớt,từ những lúc đồng tiền vào túi dễ và dễ chạy lon ton hơn cho những phóng khoáng tu ti của mình- thấy mình như hèn hèn nếu cứ khư khư hưởng khi nhìn xung quanh lầm lụi,cũng để thấy những người cần mình dễ thốt câu nhờ vả bớt ngượng ngùng như mình khi đi nhờ vả ai đó. Nhìn lại mình có đi tìm những người mình coi trọng- những người đó chưa hẳn là những người "sang"nhưng chắc chắn trong ý nghĩ của mình đó là những người vượt trội so với đời thường về phần tư tưởng.
Chép lại đoạn này trong Phật pháp :
THIỆN HỮU TRI THỨC: Là người chân chính ngay thẳng,có đức hạnh,có khả năng giáo hoá,dẫn dắt người kháctheo chính đạo( bỏ ác làm lành)
Bậc thiện tri thức hội tụ 7 điều:
+Cho được những gì khó cho
+ Làm được những việc khó làm
+ Nhẫn được việc khó nhẫn
+ Việc kín nói cho nhau biết
+ Bảo bọc cho nhau
+ Gặp khổ không bỏ
+.Gặp nghèo không khinh.
Lời dạy : NƯƠNG TỰA CÁC BẬC THIỆN TRI THỨC ĐỂ TU TẬP HOÀN THIỆN CHÍNH MÌNH.
Vậy - nhẹ cả lòng khi mình cứ tìm gặp bằng được những người mình chọn, đương nhiên chưa phải cầu cạnh bất kỳ một ai nhưng biết mình đi đúng đường thì lòng phơi phới hơn,bớt tự chất vấn mình có làm gì phiền đến bạn cũng vẫn là việc làm đúng( gặp gỡ là làm mất thời gian, hao một số thứ nho nhỏ chẳng hạn).
Nữa- một trong bảy cái cái lợi cho người khất thực là đoạn trừ tâm kiêu mạn ngã nên bữa ăn hoành tráng bởi chỗ ngồi vừa rồi không cần để ý. Một trong ba lợi ích cho người mời là tạo cơ duyên cho người ấy đoạn trừ lòng tham- tức là tạo phước duyên cho T.A- ke ke- vậy cũng kệ luôn khỏi lăn tăn.
Vui thì gõ được đến ngần này chữ,máy hỏng roài chậm như rùa.....
Lại xách làn đi chợ nghêu ngao: SÁNG NAY EM RA PHỐ VỀ THẤY ĐỜI LÀ NHỮNG CƠN MÊ.... bài LỂ LOI của Lã văn Cường đấy, mình thích các bài hát của họ Lã này lắm - hỏi chơi thôi có ai thích bác này không ạ? Kiểu hỏi có ai thích kịch nói không- biết là chả mấy người thích mà vẫn hỏi- cầu may ấy mà.
. .......sáng nay em đi phố về, đông người mà một mình thôi......

Thứ Tư, 16 tháng 10, 2013

NHÁT CẮT- NGỌT NGÀO

Thấy Người lạnh - ngây thơ thèm cởi áo
Một nhát cắt ngọt ngào- tập lạnh theo



Chỉ mẩu bánh mì- hân hoan vạn lý
Ngọt ngào nhát cắt- cánh rừng hoang



Mê mải hoang tàn- lòng thơ thới?
Nhát cắt cần để sống như buông?

Thứ Bảy, 3 tháng 8, 2013

Lang thang cả một đời- vưỡn thấy mềnh hạnh phúc

Mấy ngày này kinh kệ chăm chỉ,tập tành bài bản- người nhẹ và tâm trí thảnh thơi. Tìm gì chứ- ta đang nơi thiên đường,tự cho là như vậy. Hu hú- tự ngắm mình ta chẳng thấy hay đâu hỡi chàng dũng sĩ- nhảy nhót đâu ra cái câu ấy,cái gì cũng mang máng, không biết đúng được mấy phần...nghìn.
Tha theo duy nhất một chậu cây bé tẹo, vài hôm nữa bắt về con chó con đầy tháng,mãi chả đầy tháng để đi đón- lại thấy thiên đàng
Bao giờ chính thức được nhận bức sen tàn màu cam nữa- hết chỗ để nhét niềm vui.

Thứ Tư, 17 tháng 7, 2013

LINH HỒN CÁ

Sáng nào cũng giờ ấy một trong hai người đờn ông đờn bà ấy- xách một cái xô nhỏ đựng hôm ít hôm nhiều những chú cá vàng- cá cảnh cá phóng sinh nho nhỏ đứng trên bờ hắt tùm xuống hồ,ngay lập tức màu vàng lốm đốm dập dờn theo sóng tuỳ hôm to ,nhỏ.
Tuỳ thời tiết thì phải hôm thì khoảng vài chục con hôm có đến .........cả đống,hồi đầu mới hay ra nghiêng người qua lan can ngó bằng được phía đình Yên phụ để thấy cái Hồ Tây mênh mông không để ý lắm, một hôm trở trời mảng thuỷ trúc to uỳnh tự dưng về đậu vuông vắn ngay ngắn trước mặt,cá nổi chen chúc mặt hồ, cả Hồ tây và hòi Trúc bạch lúc nào cũng tanh tưởi mùi cá, ở lâu thành quen chứ cứ chục ngày lang thang về thấy rất rõ,cá rô sinh sôi nảy nở nhanh, chắc do hồ hứng nước thải,quanh hồ tuyền hàng ăn xả các thứ cần xả thẳng ra hồ,tiền đầu tư kè hồ khủng,nhưng thiết kế thì tệ chưa từng, thậm chi hồ Trúc bạch bên bờ có một khu lọc nước mi ni mà vẫn bẩn kinh người,vậy nên thuỷ trúc đột biến to như cây rừng trên nước,cá thì đặc kịt,ai không ở đây,khuất mắt coi không chứ cá ở chỗ này chỉ nên nuôi mèo hay nuôi heo.
Ừ,một hôm thời tiết thay đổi- cá nổi đặc kịt, bè thuỷ trúc lừng lũng trôi về- vàng óng một khúc eo hồ ngay trước mắt, cá vàng ở đâu mà lắm,cả một mảng vàng,vàng cả một khúc,nhớ lại thì biết quãng hồ này mọi người hay thả cá ngày ông Công ông Táo,rồi vì dù tiện đường đi nhưng lại vắng vẻ người ta phóng sinh cá thì ném ùm cả túi đựng cá xuống hồ.Bình thường ngày nào cũng có thuyền vớt rác,ngày nào cũng vài thuyền rác....
Lạ là các bạn cá chỉ nổi duy nhất một lần ấy nhiều đến thế và tập trung đến thế, hôm qua mưa to,sáng ngó ra thấy người đi câu cá....trộm nhiều hơn mọi hôm,cười nói oang oang. Chỗ này thì nhớ bạn Quỳnh Trang,ngày trở trời xưa úi tôm,lội ven hồ một lúc sáng là cả phố nhà nhà cơm tôm vài ngày không hết,giờ thì đàn đàn cá chứ tôm và trai hồ không còn sẵn, hì......ăn bánh tôm Hồ Tây giờ thực ra là ngồi ở quanh hồ chứ tôm sắp tiệt roài.
Trở lại với những chú cá cảnh nho nhỏ,thường thì khi bị đổ xuống dập dờn trên nước tản dần ra có căng mắt nhìn thì cũng không hiểu là đã bị chết thật chưa hay ngắc ngoải thì người nuôi cá mới đổ(thả) xuóing hồ? Làng Yên phụ còn một số nhà buôn bán cá cảnh khá lớn,một nghề hốt bạc bền vững. Mà để xem lại sao chỉ cá vàng mới có chức phận làm vật phóng sinh,những con cá mỗi sáng chờ chết bị hắt xuống hồ- không hiểu những giờ,những khắc cuối ấy bọn cá thấy như thế nào, con người ngắc ngoải đau có moocphin hỗ trợ......Ơ hay mình lẩn thẩn mất rồi, nghĩ cái gì cụ thể lắm mới không ì...viết viết, giờ thì chịu mình nghĩ gì ấy nhỉ?

Thứ Sáu, 5 tháng 7, 2013

Hà nội của ta

Trốn trong nhà tránh nắng tránh gió tránh vui tránh buồn dăm tháng,một ngày không mũ nón bước ra- Sao đất trời lắm ánh sáng và niềm vui đến vậy,hỏi ý kiến bạn Bụt: tớ sợ quẩng quá sẽ vô duyên ,mà nhàn quá tớ e nhạt.
Muốn kể cái Hồ tây sớm mai mà mạng chập chờn ,mất hứng mất rồi.
Hà nội của ta,nơi có vài chỗ để trọ,có tất cả người thân,ta cứ lánh đi lại bị dắt về,chừ thì mới ừ: Hà nội đẹp phết.

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

TIÊN ĐỒNG NGỌC NỮ

Mấy ngày nắng nóng, tối qua gió to gió mãi mới mưa,tụi trẻ vác xe đạp lượn,cả thành phố quay trở lại với phương tiện này,đủ loại đủ kiểu dáng và màu sắc.Mỗi sớm mỗi tối khi không bị thiêu vì nắng hàng xe đạp bất tận qua phố, đẹp thật đẹp- người đi xe là để dạo để tập luyện chứ không mải miết đến nơi cần đến,về nơi cần về như xưa.
Con gái và bạn trai quần áo đẹp tất trắng tinh giày thể thao xuống phố,bắt đầu mưa thì kệ lúc mưa lớn quá sốt ruột gọi - con giọng vang vang khoẻ như ...lực sĩ dù có 41kg.Cười khanh khách: thì đi mưa ạ.hình dung bọn trẻ đẹp lung linh trong thành phố rất đẹp,tóc bay và nụ cười mùa xuân.....hình dung mưa bọn chúng vẫn nô đùa đạp vèo vèo trên đường loáng nước.Con mủm mỉm:đùa đấy,bọn con kịp vào nhà bạn đang ...ăn rất ngon. Thế là yên tâm đi ngủ,một mạch tới sáng,không biết con về lúc nào,hôm nay sức khoẻ khá hẳn lên.Cái câu rất cũ : Người ốm chỉ có ước mơ duy nhất là khoẻ( hì .....sau khi khoẻ rồi lại tham như ...Mõ lại ước đủ thứ ...)
Rể hụt hơn con gái mình mười tuổi lấy vợ đã năm năm có một bé trai một bé gái ngọc ngà.Ngày con còn sinh viên vất vả, khi con nhẩy tâng tâng nhận mẹ vợ- lúc ấy xưởng rộng hàng rào rõ thưa mọi thứ như thời kỳ nguyên thuỷ,mấy chị em cô cháu thân ái thân thương - một cộng đồng lý tưởng,hiếm hoi chốn nhân gian. RỒI TỪNG NGÀY QUA ĐI QUA ĐI ....cả chục năm rồi con gái mình bây giờ bằng con hồi đó rồi. Cái tổ hợp bé nhỏ đó còn sót lại cái Mỹ Hợp đầy tâm huyết của mình.....rồi ....rồi sẽ còn sót lại chỉ còn sót lại....
Vĩ thanh: Chủ nhật tươi hồng gọi cho con và líu lo,hẳn nó cũng chẳng biết được lý do cứ chủ nhật thì mình gọi dù mình ngày nào cũng nghỉ.CÓ PHÚC KHẮC CÓ PHẦN - mỉm cười với khủng hoảng cái.ha ha....ha.....,hân hoan cái bởi vô tình lại được con mời: Chiều nay khai mạc triển lãm,năm nghệ sĩ trẻ- cô qua nhé,cháu không nói ai đâu,không đông đâu,hét sao giờ xưng cháu( chắc vợ nó ngồi bên ....) hì.Bảo con:Cô đang hí hoáy viết cái TIÊN ĐỒNG NGỌC NỮ,nhớ con nhớ cái cặp tượng con làm thời sinh viên,con hồ hởi: Chiều nay cô đến sẽ thấy một cặp khác con mới làm,đục gỗ .......Giời ơi - Người đem con lại nơi chốn con muốn ư? Thầy bảo: Phước lành cũng nên hưởng vừa đừng tham,cách chi bây giờ cho đúng đường con cần đi hả Giời?

Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013

Với Giáo ....cho vui

Ta chừ như cục đất
Nặn thế nào cũng xong
Người chừ tay rõ khéo
Véo đau cục đất lành
Ong lúc xuôi lúc ngược viết vần chỉ để hoạ ( thảm hoạ) thơ của bạn bè,đọc nhà Giáo nói bừa tự dưng thấy ưng vì vận thật vào mình,chả cần hay dở thấy thú quá đi.
Đàn bà tụi mình tự thương nhau cho bớt đau.....hì....
Chuẩn bị mấy thứ đồ mát mát rồi mà hè này có đến được những nơi thèm đến - mất dần tính chủ động- Giáo hỡi kéo chị với nào.

Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013

Ba mươi năm làm người sắp lớn

Muốn viết nhưng qua nhà QT thấy mình và các bạn cứ tội tội, bởi lớp 10C của bạn ấy hoành tráng dã man,ghen tị thì thành xấu tính nhưng quả thật là có ....tị.
Nhưng kệ- Hôm qua lớp phổ thông gặp mặt sau ba mươi ra trường ....đã, bởi tim vui vì ngồi cạnh người xưa vài phút,hì ba mươi năm.

Thứ Hai, 10 tháng 6, 2013

Ngày hè của Bi

Hôm qua ăn giỗ cụ xong,Bi bỏ ngủ trưa cờ quạt với cô,vừa chơi vừa hướng dẫn cô giọng rất huấn luyện viên,cô cứ vờ ơ rồi ơ ( đoạn này cô lưu manh tí,bà ngồi gần đấy lại nguýt: đàn bà con gái chơi đủ trò,bà ghét cô xếp bằng đánh chắn những ngày lễ Tết lắm...) ...thế Vua đi bước một thôi á, chán - tướng gì mà chẳng bằng Hậu- Bi cười hàm răng trăng tinh nụ cười thiên thần cộng thêm cái kính cận thời trang- cô chộp được một bức hình tuyệt đẹp.Đang đưa quả măng cụt- món khoái khẩu lên miệng nghe mẹ ừ cho về theo cô chàng bỏ luôn,ton tón quần áo chỉnh tề đi luôn,tối cô bảo: ở đây một tuần để tập bơi nhé- mủm mỉm: mẹ cháu đưa theo nhiều quần áo lắm.
Mình đi đường đẹp nha? Thôi cô đi đường tắt cho nhanh. Qua hồ Tây anh sướng: lần đầu cháu đi đường đẹp thế này,trời mát như thu,gió hồ còn thấy chút lạnh,dễ chịu không thể hơn,cô chỉ nhà hàng của Nga:vào đây đắt chút nhưng món ngon lắm,nhiều loại kem(với cô kem là món ngon nhất trên đời- cả mùa đông luôn) mà dưới mười tuổi là được giảm nửa giá đấy- cháu mười tuổi rồi ...nhưng chưa đến sinh nhật, hì không hiểu anh tính toán gì cơ chứ,cô thì cứ vui mãi vì anh chịu khăn gói quả mướp theo cô nên ok liền,ta sẽ cùng nếm sau.
Chiều tối bày vẽ mỳ Ý, món chủ đạo nhà cô- làm dễ và nhanh lại ...vẫn có vẻ ..tiệc, anh Bi- giờ có hai cháu nội của cô đến chơi được trịnh trọng gọi bác Bi,nghe cái cách anh xưng bác với hai đứa bé rõ là ngọt và đầy sung sướng,bác Bi mười tuổi chơi với cháu gái hơn bốn tuổi chút và cháu trai sắp hai tuổi như kiểu trảy hội,nhà nhỏ xíu tưng bừng đầy ắp tiếng nô đùa cười nói làm bà Ong nghĩ đến Tết.mà hình như sáu hay bảy năm rồi bà Ong quên mất Tết, đó công anh Bi lớn thế đó.
Sáng nay dọn đồ ăn sáng ra hiên nhỏ,ăn đồ tây,nhìn anh ăn không ngon miệng mấy- hay lát con đợi em dạy đi ăn ở ngoài nhé, ngần ngừ chút- nhưng bánh mỳ đen ăn đủ dinh dưỡng,nước quả ép lành mà,không ngon miệng nhưng đủ chất- anh gật gù: không ngon miệng cũng tốt rồi hăng hái hơn,có lẽ anh muốn cô vui đấy thôi,con trẻ đáng yêu thế chứ.
Cô cho anh nếm cafe- ngon cô ạ, thìa nữa nhé- ngon cô ạ, nhưng nghiêm trang: trẻ con không nên uống ...và nhất định nói không,điểm này cô nên học Bi,chứ biết mà cô vẫn hay thử mọi thứ lắm ấy.
Mẹ anh vừa gọi điện thoại- anh bảo: con có nhớ mẹ nhớ bố nhớ anh,nhưng khi nào con gọi thì hãy đón con, chắc
khoảng một tháng- cô mừng rơn,còn mẹ anh lại nghe như phụng phịu.
.......
. . Thênh thênh ...thang thang.

Thứ Tư, 22 tháng 5, 2013

Ơ hờ

Hẹn chị lệu rệu 6h30 để không bị nắng, 6h đã thấy điện thoại nói:đi đám ma chị Ngọc Tú.vâng dạ rồi ngồi nghĩ một tẹo,nhớ ra chị Nguyễn thị Ngọc Tú, một loạt các tác giả nữ mình mến mộ đến thế rồi giờ phải nghĩ mới nhớ ra. Các tác giả nữ đều hầu như lót chữ thị - Võ thị Hảo,Lê thị Minh Khuê,Nguễn thị Như Trang, Võ thị xuân Hà,Nguyễn thị thu Huệ,Phạm thị minh Thư, có Đoàn Lê, Y Ban là cs thể bút danh....một thời mê mẩn các nữ sĩ, khi gặp bác Minh Khuê- chị như mọi khi vẫn cười mũi vào mình: tao ở trong cái nôi văn nghệ may mà không bị ám bị yêu kiểu mày,thấy mình ngạc nhiên khi Bác Khuê bắt đầu to đùng, chảy sệ( cũng khá lâu rồi, giờ mình cũng chớm thế nên ...), ròi Bác Đàn Lê mình mê tít cái Xóm chùa, cũng thích tranh của bác, gặp thấy sao bác này cứng như đàn ông( bề ngoài),rồi biết Xuân Hà có một tình yêu như mộng như phim rồi lại đời ới là đời....Thu Huệ ở ngoài đuôi mắt rõ dài cái nhìn bén duyên dễ như ..dễ. Nhà bác Võ thị Hảo thì đấ tranh này nọ không khoan nhượng... Tóm lại thực tế và trang viết có một khoảng đo được bằng nhiều gang tay- thế là rút quân, thế là ém mình trồng cây chăm hoa,trà lá cho nhàn, ròi một ngày cơn yêu các gái nổi lên đi tìm những cây viết đời gắn thật với văn, thấy đúng văn là người mới cần mẫn bắc cầu.
Ui vui hết biết, buồn cũng hết biết, các bác dần ra đi rồi,tóc mình đang bạc.

Thứ Năm, 16 tháng 5, 2013

Chan chứa tình người

Miêu bé!
Chị ốm sừ nó thật rồi.
Nhớ là chị với Miêu kết nối bởi cái thoáng về cuốn Nõi buồn chiến tranh, bởi gì giống như hiệu ứng cánh bướm. Chị và bé Huyền( nó học báo chí ở xa)cũng kết nối bởi cuóin sách ấy- thế mà chị quên phắt mọi thứ- khi đọc lại cứ thấy quen quen chứ chẳng mấy nhớ.
Mấy ngày này nóng thật, trốn trong cái mát nhân tạo như ung dung mà chẳng thụ hưởng cuộc sống chút nào...cứ mê muội thôi.
Nhiều lúc thấy mình là người được xem mọi thứ, rồi xấu hổ nhìn lại giá mình thế này không thế kia bởi mình như là lố lăng( dù chỉ là ló lăng chút xíu).hoá ra em và Lan man lại là người xem chị, thật thích vì khi rỗng nhất chị lại có hai đứa em để bíu vào. Bạn bè khác là cứ phải có lý do này lý do kia dù yêu quý bao nhiêu để khỏi thấy như làm phiềnm chỉ có hai đứa là khi lên cơn chị cứ ào ào xả không biết trút bao vui buồn lên hai đứa rồi- không một thoáng ái ngại,thật là thế.
Nhưng....mấy hồi này cũng thưa đi- chắc sức chịu đựng vui lẫn buồn của chị khá hơn?hay tiền điện thoại nhiều quá so với thu nhập?hay vì hai đứa cũng còn trăm lo ngàn toan khác?
Con gái nói với chị: nóng thế này nên nhiều người phát bệnh....hì hì...
Trước cứ thích cái tứ của truyện ngắn Mùa đông ấm áp của Nguyễn thị thu Huệ, giờ đang nóng bức, kinh tế suy thoái trầm trọng,ai cũng lắm tính toán và âu lo thì chị lại đi tìm cái tình người ấm áp- nhưng không thể nói ấm áp giữa cái thời tiết đến 38 độ này đành bảo chan chứa.....ừ là chan chứa,dù chỉ chan chứa trong khoảnh khắc cũng làm chị ngây ngấy hạnh phúc.Ồ- có lý thuyết quá không nhỉ?
Biết đâu ngày mai cái trí nhớ đang héo dần lại quên phắt cả em, viết lại mấy chữ để em thấy chị cũng hạnh phúc lắm ấy,nhớ cả thánh thót hót với em về cái Chuông nguyện hồn ai hôm nào nữa.cứ liên quan bừa bãi lộn xộn vậy nhưng chị tin em hiểu.
Và cùng cười, nào- với những khoảng khắc- đã qua, đang đến và sẽ đến.

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

Hoa hồng

Cậu à! Hoa hồng nhung nhà tớ nở nhièu lắm, hồng nhung giống cũ,hì...tuyền sung sướng khoe thế. Tớ mắc cái bệnh khoe( khéo cả khoang nữa thì tệ ) , chả có tài sản hay địa vị hay quyền lực để khoe nên thường hay kể những cảm xúc làm tớ sướng ngất sướng ngây- vì lúc đó tớ thường vui lắm, mà niềm vui thì quý chết đi được còn gì.
May thía, bọn mình không lấy nhau- cặp trời sinh kia đấy,nhỉ! Mắt to, nụ cười của các thiên thần, học cũng ác - may thế không thì khi chúng mình có con, tụi nó lấy hết phần tốt đẹp của thiên hạ, nhỉ!mà đời thì luật là bù trừ được nhiều khắc mất cũng nhiều- vì vậy bây giờ chúng mình đều ổn, đều có con trai con gái, tụi trẻ đều ngoan và xinh xắn,biệt thự nhà cậu cũng có vườn nhỏ để trông cây, trồng rau nhưng tớ để ý rồi toàn cây cảnh và rau sạch chứ chẳng có bụi hoa hồng nào cả- Tết rồi cậu cười bảo: nhà tớ có hoa còn gì- là hoa bưởi đó.ừ.....hoa bưởi sẽ thành quả bưởi không nở thơm vài hôm rồi tàn thùi lụi như hoa hồng,ừ.
Cậu ở cách tớ có mấy con phố chẳng lẽ lại tả: Hà nội mấy hôm nay mát lắm, hoa hồng nở thơm lắm, tớ rảnh rỗi lắm nên nhớ cậu một chút, vì tụi trẻ nhà tớ đạp xe quanh hồ, chụp một lũ ảnh đem về cho tớ xem làm tớ nhớ lúc chúng mình 19 đấy, cũng đạp xe bên nhau- những cái xe cà tàng ấy chứ không được xe đạp thể thao vừa đẹp vừa nhẹ như bây giờ.
Tớ về hưu sớm quá, pha coofe rất ngon, cứ ra sức dụ dỗ bạn bè qua để chia sẻ....hì, buồn cười cái từ chia sẻ thế chứ,cậu lại mủm mỉm cười khi tớ lan man cho mà xem. Giờ mỗi sáng pha đồ uống một cách tỉ mỉ tớ cũng hay mỉm cười đấy.tớ nhớ một người bạn ở Nha trang, nhớ chị ấy mỗi sáng.Lại nhớ xưa lúc chúng mình mới gần ba mươi tuổi, cậu cũng chớm có địa vị rồi còn tớ thì long đong, bọn mình bớt gặp nhau rồi ấy,cậu an ủi tớ : Q có tư chất....hôm qua tớ xem một bộ phim trên HBO phim Mỹ nhưng làm về Châu á, diễn viên đẹp lắm, hì, tớ vẫn thích xinh đẹp mà và nội dung cũng khá lắm, cũng nhắc nhiều đến từ tư chất.Tư chất- mình cũng lang thang,cố gắng đi các miền gặp những bạn bè có cùng ...một số thứ, một số sở thích hơi giống nhau, nhưng thực lòng cái chữ tư chất mà cậu dùng,không- tớ sẽ gọi là cốt cách kia tớ thấy rõ vô cùng ở người Nha Trang, hẳn cậu bận lắm, quan trường vất vả lắm mà, trán cậu cứ nhăn hoài, mắt cũng nhiều vết rồi, hôm nào thư giãn qua tớ kể cho cậu nghe, chắc là nhiều thời gian chút- thú vị lắm, hay lắm cái cốt cách của người Nha trang( kể cả người Nha Trang gốc Huế, Đà nẵng hay người Nha trang đã phiêu bạt lang thang đi nơi khác). Chờ cậu rảnh đấy- khéo chờ Trăm năm sau,Ngàn năm nữa ấy nhỉ!
P/S: viết cho Miêu vì nhớ Nó quá,dám ba ngày liền gọi điện Nó không có nghe, chả hiểu sao. Nhưng cũng tốt vì thời gian "chia + sẻ" với Nó mình vào được một trang viết đến hay. Hè này mình đi Đà lạt nữa nghe Ngỗng.
Cụ ơi!Ong hy vọng cái ý nghĩ rất không mạch lạc của Ong Cụ nhìn vẫn rõ, rõ hơn mọi khi nha.

Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

Viết thư

Em thân yêu! ( các cô em , các chị thân yêu)
Thường thì mình ngại, có lẽ là tiết kiệm từ Yêu lắm, vì có vài lần hình như cũng thấy Nó, ròi lại nhẹ nhàng thấy Ns biến đi, nhẹ nhàng bởi vốn Nó không phải vậy- bởi cảm nhận mơ mơ hồ hồ và không khoa học đấy thôi. Đó là với phái khác chứ chị em mình thì yêu lắm thật lòng quá lắm khi thấy rờn rợn.
Quen sống yên bình đôi khi quá ngạc nhiên bởi cái tồi tệ tồn tại, ví dụ sáng nay vào blog của một bạn mình thây có người nói bậy rất kinh - ngoài đời dù chuyện hàng ngày có xấu thì cũng hãi rồi, vậy mà nơi đây, như hồi nào Sông Hàn rất hay nói tếu táo thậm chí bậy còn bảo: Toàn người hiền đần...yêu yêu .....Ý cậu đó là những người thiếu lửa, chắc vậy. May quá về nhà mình thấy com của mấy người bạn quý thế là sáng chủ nhật, tháng tư kia đấy hoa loa kèn nhiều rồi mà trời lại mát, ngày trở nên thi vị như thường.
Anh kính quý! Đã có lần em được dùng từ Kính yêu với Minh chủ của em, tiếc lắm vì đã là quá khứ mất rồi.
Anh dạy em, mất nhiều công sức cho gần một năm nào sách, nào bay vào bay ra, hướng dẫn tận tâm mỗi ngày, vậy mà đến ngày em vào ngôi chùa thanh bình với những ni cô hiền hậu được có một ngày thì trời mùa hè đủ lạnh để em quay về, mớ lý do có vẻ bề bộn mà em "báo cáo" Anh suốt nửa giờ qua điện thoại chắc không làm Anh thất vọng đâu nhỉ! Em biết Anh nhìn thấu mọi sự mà.Nhưng tự em thấy tiếc, không đổ lỗi vì căn cơ em thấp, hay em chưa đủ duyên bởi trùng trùng duyên khởi mới có ngày hôm nay Anh nhỉ! Trò kém của Anh cũng học bài đó chứ? Anh chỉ nhắn lại một câu: Thấp kém không phải do thân phận. Em hiểu, bao giờ Anh cũng kiệm lời và chính xác, Anh gọi cái cách em viết, xem phim, gặp gỡ bạn bè, lang thang ngắm nghía, thậm chí đọc sách không trong danh mục Anh chọn cho là phù phiếm. Hôm nay thì em biết em chưa đủ mạnh( hay em còn may mắn) để bước ra khỏi cái đời sống bình thường dung dị của em, vì con gái nhỏ còn rất cần em- lý do này chính Anh nêu ra khi em hăng hái và tò mò tìm hiểu những điều em cho là mới lạ và tuyệt đẹp, tuyệt đúng, giờ này em khẳng định những điều Anh muốn đem lại cho em vứi trái tim nhân hậu và kiến thức toàn diện của một nhà giáo ở một trình độ không những cao mà còn được trải qua thực tế với tư duy khoa học ....em biết em cần chăm chỉ đọc, học để hoàn thiện mình khi có điều kiện hơn rất nhiều người cùng trang lứa nhất là mặt thời gian và sự buông bỏ là yếu tố cần thiết Anh nhận thấy rất rõ ràng ở em. Đáng ra phải.Nhưng.....
Nhưng sáng nay em lại lủng bủng hát: Lâu lắm rồi em không đến chơi.....rồi lại có lời bài hát trọn vẹn và các nốt nhạc cứ ngân lên trong lòng em, bức tranh cuộc sống cứ dịu dàng nơi phó vắng ẹm ở, mà hồng nhung sai bông quá nở đồng loạt đấy ạ- giống hoa cũ cánh dày và thơm ....
Nhưng cuốn sách em đọc hoài và những người tin tưởng được mượn biết em giữ gìn kỹ đến mức nào trong khi sách truyện khác đã mua thêm để ai mượn cũng có thể cho luôn, cuốn sách ấy cứ về ám ảnh em rất ngọt ngào dù cuốn sách miêu tả về cái chết, tác giả cũng chỉ viết cho mình, hai năm sau ông mất em mới được đọc cuốn sách ấy, người đàn ông tuyệt vời đó hơn em có ba tuổi và ông ra đi hơn 12 năm rồi.
Nhưng cô bé giáo viên có cái má lúm( Anh biết em thích ngắm bọn cn gái xinh nhỉ, hay cười độ lượng bảo: em có căn cơ vững nhưng......), nhưng chàng trai khéo Nó còn lớn hơn em ấy, chàng trai giờ này cuộc sống ồn ã mà còn có những giây phút đi với ngôn từ....nhưng .....ui Trời lắm nhưng níu em quá cơ, cho em giải lao chút Anh nhé, sáng nay mọi thứ mỹ mãn làm em đành để Anh cau mày bởi trò bướng vậy.
Nhưng ipad của em có dấu hiệu hỏng, em làm vỡ mặt nên gõ cứ bị mất chữ, mỗi lần sửa chính tả cảm xúc của em lại bị ngăn lại một chút, may thía bạn bè của em bớt phải cặm cụi đọc nhiều.


P/S: lý do lý trấu đấy, hèn để hưởng chút nhàn rỗi biếng nhác tẹo chứ sợ Thầy lắm, ông ấy rõ nghiêm dù ở xa mà trò vẫn nể sợ, coi như trốn tiết rồi học bù mà cái bể học thì mênh mông....

CHUYỆN KỂ LẠI

Ừ, mình mua quyển sách đó đến lần thứ năm,hay đến nỗi, khá đến nỗi thèm người chia sẻ, mỗi dòng đều hay, mỗi chương, mỗi chữ thì không thể hay nếu không ghép lên câu.
Cái gì mà lên núi với xuống núi chứ, cái gì gọi là kén vợ, rồi những lời dặn cho con gái về một tương lai gần khi con gái chưa kịp trưởng thành thì cha đã vĩnh viễn ra đi.
Một cái kết, cũng là tổng kết về vẻ đẹp của cuộc sống- đẹp đến thế.
Vui vì mình không còn quá đắm đuối với sách với truyện nhưng rõ ràng lắm là nhớ cô giáo- người bạn nhỏ nơi thị trấn xa xa có cái tên như là tiếng Pháp lại như là tên dân tộc - hay vậy cà, mình hỏi rồi chứ- vậy mà quên luôn hay mới quên, chả thể nhớ.
Mua lần thứ hai thì hiểu ra là cần tìm lắm lắm người đọc đồng cảm, tặng xong mua liền ba cuốn để sẵn để tfm người, kết quả là đến tận giờ này hơn cả mười một năm( mình thsch dã man số 11 mà)chả ai đọc xong mà chia sẻ nổi hay không thèm chia sẻ, lời chia sẻ hay nhất lại là câu hỏi nghe như bâng quơ mà hết sức ý vị của cậu em trai: chị thích gì, thích đoạn nào trong cuốn sách đó, thì trả lời nh cho xong: đoạn lên núi đó,đoạn chọn vợ ấy, nó cừoi xì: có một câu kết thôi- lâu ròi không nhớ rõ, như oà: HÃY NHÌN CÁC BÀ MẸ MỖI SỚM MAI THỨC DẬY ĐI TÌM ...chả nhớ nổi hay và hình ảnh lắm kia để rồi đòi quyển ấy về, lần giở xem lại vậy.
Cả tuần nay nghe, xem , tìm một bài hát Hồng Nhung Bống hát từ năm xửa năm xưa ca từ đẹp lắm giai điệu hay lắm có mưa có xe đạp có phố...hàng trăm bài mà chả thấy,lạ, ngày ấy nghe như lên đồng bài ấy khoảng 2007-2008, vậy mà gì quên thèm nghe thì tên bài hát không nhớ, lời thì thập thõm....
Nữa nhớ con bé Miêu, chiều muốn nhắn tin để tủm tỉm hình dung Nó cười nhắn mà nó sẽ nghe ra cả cái giọng khàn của mình lủng bủng hát: LÂU LẮM RỒI EM KHÔNG TỚI CHƠI....bài hát này của ai nhỉ, phải Thanh Tùng?chịu.
Giờ xem phim hay thì khoái nhưng văn, nhưng chữ cứ chuội đi chẳng kể lại được, đầu tháng có lĩnh lương thì chờ chọn thứ tư đi xem phim giảm giá vé để được xem phim mới,phim bom tấn, chứ lạc hậu quá,ba bộ phim ế cứ chiếu trên HBO lại ngỡ là phim xuất sắc, cái nhìn cũng mục mất rồi.
Ngủ ở chùa quê một đêm,ăn một bữa cơm rau đậu do ni cô dạy rõ sớm nấu, trời lạnh không đột ngột vì nhà đài dự báo rồi, tất tả quay về thành phố bởi lý do thiếu áo ấm nhưng thực ra hình như nhớ con, nhớ nhà nhỏ tiện nghi và sạch bong, nhớ ....dù lâu lắm rồi tóc không bị ám mùi thức ăn nhà hàng mà ám mùi khói lá, khói củi đến thơm của nhà chùa.
Cứ thiêu thiếu cái gì đó, hay là thiếu sự bận rộn như mọi người, thiếu lo toan làm ta trở thành người trễ nải?

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

BỒI THẨM VIÊN

KINH HOÀNG SẼ DẠY TA THÀNH NGƯỜI- THẦY GIÁO nói vậy
MÀY TƯỞNG MÀY CAO QUÝ- con trai trùm khủng bố nói thế( là nói Thầy Giáo í)
Cơn đau đớn khi người bạn gái, cô bác sĩ giết- coi như tụ tử. Nàng đập phá những tác phẩm nghệ thuật - những đứa con tinh thần của người nghệ sĩ - nữ nghệ sĩ.
Hù ...nước mắt trẻ thơ lại trở lại với mình, ngọt lịm.
CÓ TÌNH YÊU CHỨ- NHƯNG GIÁ CỦA NÓ ĐẮT LẮM - khéo chẳng ai đủ khả năng sắm.
Là lá la...hát cùng nào: MỖI NGÀY TÔI CHỌN MỘT BỘ PHIM ......





.có lời com nè: ba cái phim Mỹ ế ấy mà
Trả lời: ế là ế thế nào....hì.

Nếu nhắm mắt (ST)

Nếu nhắm mắt nghe bà kể chuyện
Sẽ được nhìn thấy các bà tiên
Thấy chú bé đi hài bảy dặm
Quả thị thơm cô Tấm rất hiền

Nếu nhắm mắt trong vườn lộng gió
Sẽ được nghe nhiều tiếng chim hay
Tiếng lích rích chim sâu trong lá
Con chìa vôi vừa hót vừa bay

Nếu nhắm mắt nghĩ về cha mẹ
Đã nuôi con khôn lớn từng ngày
Tay bồng bế sớm khuya vất vả
Mắt nhắm rồi lại mở ra ngay

Em thử thấy bình thường mà chị. Đọc với em bài thơ của trẻ con này nha! Chị tán câu cuối em nghe thử. 

Thứ Hai, 1 tháng 4, 2013

Nẻo trăng

NẺO TRĂNG LÊN CÕI TRĂNG VỀ
AN NHIÊN NHƯ THỂ CHƯA HỀ LONG ĐONG.
Đây là câu thơ được Thầy cho khi bạn mình xin chữ AN, hôm qua- chủ nhật đến thăm vợ chồng bạn ấy, chị vợ bệnh trọng, thấy chị vẫn đảm đang sắp bữa, một bàn ăn nhưng chia hai khu...vực,cả nhà đồ ăn nhiều dinh dưỡng thật thơm, một góc nhỏ cho mình và chị- không gọi ăn chay chỉ nói ăn sạch vì ngoài rau sạch hơi nhiều thì còn có món cá suối từ Tuyên Quang gửi về. Đến nhà bệnh nhân nặng, rụng hết tóc rồi mà thấy mình mới giống người bệnh, chị đối mặt với bệnh một cách quả cảm.
Bếp núc vẫn đâu vào đấy, chỉ tiếc vườn phong lan khi anh chị dắt díu nhau đi bệnh viện khô mòn khô mỏi giờ xác xơ. Vẫn phòng khách tràn đầy âm thanh quyến rũ mà mỗi lần mình đến vẫn bảo: tiệc nhạc, lần này cả nhà ngồi xem hình ảnh hè năm ngoái nhà bạn đi du lịch khắp nơi, ai cũng ngầm hiểu những hình ảnh quý giá về sự sống. Vẫn chu đáo hết mực với tất cả. Vẫn....
Mình sao ấy, chẳng muốn viết nữa

Thứ Tư, 27 tháng 3, 2013

Ngớ

Quay quay vài vòng
Lang thang vài bận
Ngắm đời chốc lát
Chuốc ít niềm vui
Vơ thêm nụ cười.......
Tìm xuôi chán, tìm ngược ...chả hiểu tìm thấy gì.

Thứ Tư, 13 tháng 3, 2013

Tung tăng

Ngần này tuổi- mặt chưa nhiều nhăn nhưng cũng có cháu nội rồi mà bảo tung tăng- hình dung thấy khó coi, nhưng thế thật bởi ở hẳn thủ đô mà lâu lắm rồi mới đi xem phim ở rạp.
Phim về vụ nước Mỹ bỏ công của ra lo xử lý xong vụ Binladen suốt 7 năm ròng. Vì phim dựa trên sự thật và cái tài của đạo diễn+ khả năng diễn xuất +....+...đều đỉnh nên bộ phim không chỉ dừng lại là hay mà nó còn có tác động thật sự đến cuộc sống của tôi, tác động đến những suy nghĩ mà tôi tưởng rằng đúng bởi với thời gian trải nghiệm, với suy nghĩ tích cực, với sự tìm tòi không ngừng nghỉ hoá ra lắm sai và thiển cận quá chừng. Chẳng kể nội dung bộ phim làm gì vì ai thích sẽ tìm xem. Nhấn một nốt thôi: Sống hết mình thì đời này hay ghê ấy.
Viết thử chửa chắc đã đăng được, lại cái kiểu ẩu viết suy nghĩ chả đầu chả cuối, hì......

Chủ Nhật, 10 tháng 3, 2013

Mở cửa

Làm nhà mà hổng chịu mở cửa nên thiên hạ cứ đứng ngoài la LC hoài. Cười! LC mở cửa đây. Các bạn rầm vô lôi chị Ong bay đi chơi nha! Ngoài Bắc lạnh quá chị ý cứ ở trong tổ mãi hổng có chịu đi hút mật.

LC_ Langbiang.