Chủ Nhật, 2 tháng 8, 2015

Khép lại- Em - Nàng- và bây giờ Ban mê

Khép lại: những ngày gần cuối tháng 7 hát - những hẹn hò từ nay khép lại thân nhẹ nhàng như mây......tất nhiên là xong nhiệm vụ và vinh hạnh lớn lao là đón em ra xem chị sống tạm thế nào,tự nhủ: những việc lớn mình gạch đầu dòng gần xong hết rồi.
Ui Giời ...gần rõ xa
Nàng về,sáng sớm không hẹn trước lượn qua cửa hàng tóm mình đi luôn,trên xe sẵn hơn chục bạn nối khố từ bé ở ngoại thành trừ nàng dân nội thành gốc lại còn đi xa mấy chục năm. Nào váy nào quần nào áo đẹp giản dị đẹp sặc sỡ,còn mình quần cộc áo cộc đen sì,mấy ngày mưa lạnh mệt mỏi và tiều tuỵ. Đi một lát trời hửng nắng cả xe huyên náo không khí nóng dần mình hào hứng theo mặt dần bớt méo. Lên hồ Đại Lải ghé trại sáng tác,đi thuyền ra đảo Ngọc ăn uống hò hát chọc ghẹo,vui như vui,trẻ như trẻ- cũng tung tăng ảnh ọt hoa lá cành.hai đứa lặng lẽ đi một khúc quay ra ngoài ngồi với nhau,mình : hết vé,phí nhỉ! Hai đứa thân,thương mình ngô nghê,gì cũng đến tay nó lo dù nó bát ngát khăp năm châu mấy bể. Mồm nói phí nhưng lần nào nó về nhóm nhỏ nhóm lớn đi đâu chốn ăn chỗ nghỉ đều yên tâm vì nó lo kỹ rồi.
......thở phào: ong ...xong.
Viết đơn xin nghỉ 11 ngày tham dự khoá tu thiền ở Sóc sơn,sếp chưa duyệt thì Út gọi đi Ban mê với em.....việc này việc này,lên văn phòng sửa đơn thành 15 ngày,may sếp đi vắng khỏi chờ duyệt, điện thoại ứng lương,đi...
Ban mê Thuột,dự một đám cưới sôi động kỳ công, được người gốc Bắc vào đã lâu,mới vào đều có thông thạo và tận tuỵ và thương mến thương đưa đi khắp,tốn kém một chặp xả láng thật sự.
2006 Nàng đưa mình sang Thái lùi vé về vài lần để đi cho biết vài nơi,mục đích về sau mới rõ: cho con dở biết thèm tiền(...)
Em út đưa mình đi dù Sài gòn Đà lạt hay bây giờ lúc em có chút vai vế đi đâu cũng có phương tiện thuận lợi để rụt rè cho mình tự thấy tiền quan trọng đến mức nào. Sáng cả đội đi ăn bánh cuốn Buôn Đôn theo kiểu Cao bằng,bạn em trêu: này trứng này thịt chị cố ăn đi. Chạy qua làng cafe - một ly cafe chồn bằng sáu xuất ăn - ui. Trêu tụi em: ăn mặn rồi chị văng một câu cho đồng bộ nha,cười cả loạt,sáng Ban mê tinh khôi trời đẹp,nhẹ.
Gần mà xa ngái

Thứ Ba, 14 tháng 7, 2015

BỮA TỐI HẠNH PHÚC

Con rể hờ bảo: lần đầu con ăn bún chả buổi tối,nó ở phố cổ mà. Vậy mà quán bún chả này tồn tại 8 năm ở khu Cầu giấy này rồi- hì, không ý nói Cầu giấy ......
Có được chân thu ngân ở đây không hẳn đơn giản ...)
Trưa đông lắm thu tiền cũng vất, tối vắng hơn, đọc thậm chí viết được.
Ba mẹ con vào quán,con trai chọn bàn 12 : mát quá,quạt thẳng bàn này, quán có điều hoà mà con,mình nói nhỏ gần như lẩm bẩm,rồi : ba mẹ con hai suất hả, cậu bé trông hơi gầy, lanh lẹ đang bị băng tay tươi tắn: sao cô đoán đúng thế? Hì - cô cơ đây- sướng.
Ba mẹ con chuẩn bị ăn và gọi một suất đem về cho bố( thông thường khách ăn gần xong mới gọi đồ đem về. Vẫn con trai: con mời mẹ....mình đế vào trêu bé: một bữa tối hạnh phúc.cu cậu rõ tươi...
Lâu lắm rồi mình không ăn chiều và ít ăn với ai,trừ khi gia đình có việc tụ tập thì dự còn không cứ tiện gì ăn đó,ăn ít mà thấy ổn( tiết kiệm tiền nữa,ke ke....)gày đi trông thấy được váy áo xuống phố giống người đời rồi và thêm ý kiến bác sĩ: thiếu máu trầm trọng,ha ha....
Ngắm các gia đình đi ăn tối,nhất là cuối tuần,gia đình lớn mấy thế hệ đến ăn,lúc về trả tiền ai cũng vui từ già tới trẻ,mình vui nhất vì các ông các bà hay bảo: ngon thật đấy,chúng tôi trong phố tìm đến tận đây ăn đấy. Có bác còn khen: quán quà mà sạch,các cháu phục vụ sáng sủa và ngoan.( Ui Giời ngày đầu đi làm mình hãi tụi tụi trẻ vì văng chí mạng các loại ..văng),ngắm và vui và chả nhớ ai,chả thèm gì,thật không nhỉ!

Thứ Năm, 19 tháng 2, 2015

Mùng 2

Thế giới rộng lớn mà ai cũmg thui thủi một mình trong thế giới nội tâm phức tạp - không - thế giới nội tâm phong phú và khi đã biết Đạo rồi học dù học thập thò thì thế giới ấy có sức mạnh không thể ngờ.
Em gọi về cho mình - cái thằng tự tin đến thế mà tự dưng ông tướng bẽn lẽn : chị ơi.....chúc tụng cho giống nơi chúng ta đang tồn tại,mình buồn cười lại phóng chiếu: từ nhỏ tới giờ đi chùa mình chưa biết xin, năm mới lời chúc tụng không buông nổi dù xung quanh tuyền thế,hôm qua thay mẹ qua đình làng phát lộc,gói quà thì bé xíu nhưng mình biết nụ cười xuất phát từ tâm và những lời chúc chân thành phù hợp cho mỗi người đã có ý nghĩa thật sự- đoạn này hẳn mẹ cũng khoái vì các ông các bà sẽ xúm lại tâng bốc cho coi, ông phụ trách đã chẳng hỏi: mẹ con nói con đi chấp tác các chùa à- thủng thỉnh : dạ, là các Tịnh xá và Thiền viện ạ. Ừ phải đủ duyên đủ phước thì mới được thế- ở đình làng ông cụ hơn 70 tuổi nói thế- ô hay miền Bắc cũng nhiều nhân tố lành chứ- ai khơi lên,ai lau bụi cho những tấm gương vốn sáng bị bụi mờ? Mấy đứa học yafnh tinh tấn chỉ chực chui vào Đà lạt an lành và sẵn mọi thứ- lý luận tu vững rồi về .....bao giờ đủ vững???????
Em và mình phước lớn,nó thân nam còn sẵn hơn mình - được Sư cô và ban tổ chức trọng thị đến vậy,nhớ Sư cô và các bạn tình nguyện quá- xả 45 ngày thiền chuyến xe tự em lái mang những thiên thần lượn khắp Đà lạt - ai tin nổi thằng Khoa sinh năm 91 nó được gần các bậc Thầy lớn nhiều sự giác ngộ và minh triết kỳ diệu toát ra chẳng cần nhiều lời, mùnh lại dính mắc mất thôu....
Giờ thì hiểu những con chữ trong đầu mình ko được viết ra thì có bao nhiêu kiếp ngồi thiền nữa mình cũng khó mà khinh an- chi bằng ta sắp xếp những việc cần làm viết ra,thực hiện cho xong để mà yên tâm ngồi được lâu còn hàng ngày tạm hai cữ thế, Hà ơi em nhớ cách chị bảo em vậy nhưng chị bận lắm em ko đt thoại đâu- chị cứ đi trước cứ xông pha cứ làm tấm gướng sáng chói đi - em sẽ lặng lẽ học hỏi chăm chỉ để đi theo- đàn ông thì cần phải giỏi giang- Chị Tuyến bảo sẽ cafe với chúng mình nhưng sát Tết quá ai cũng bận nên hẹn để đó,Tuyến cũng bảo: đàn ông thì phải thực lực không giỏi giang giàu có thì chị không thèm nói chuyện,đàn bà thì chị chỉ cần có tâm là chị quý rồi- mình đã hạnh phúc biết bao khi những người chị kiệt xuất như thế thương yêu chăm bẵm. Mà viết là nhu cầu ....nhu cầu như hơi thở chứ ko phải chỉ như cơm ăn nước uống- vậy rồi,nguyện ước lớn nhất thật sự tới rồi,ôi Niết bàn của tôi.
Em trai nói :bản chất con người là muốn cho- cậu biết không nhưng người nhận thông thái cũng biết chọn để nhận đấy.
Trêu nhóc khi nó ỏn ẻn chúc cho có: dính mắc rồi hử? Khi mình cho nó xem ảnh anh với mình- nó chê: xấu,già( tụi mình bằng tuổi nhau mà) nghe còn như cáu kỉnh vùng vằng chen vào dù có vẻ kiềm chế rồi. Ở trường thiền ai cũng buồn cười một chị tóc bạc có người hộ thiền chu đáo tuyệt vời đến thế,nhắc tới em mình thấy kiêu hãnh vì được làm bạn em, mọi tố chất tốt đẹp hội tụ nơi em thật đáng ngưỡng mộ,viết về em không biết mình sẽ lan man đến đâu,cuối cùng cũng đã có một cô tiên người Sài gòn bắt được hồn được vía em tôi, vẫn ngường ngượng : em đang cố gắng"khống chế" đây, biết mà nhà ngươi cứ thử đi- cô bé đẹp người đẹp nết đến vậy ,đáng yêu đáng quý thậm chí đáng kính nếu chị quá lời mày cưỡng lại duyên nghiệp đi để chị cũng thử cưỡng theo rồi đúng kế hoạch bọn ta sẽ lang thang khắp nơi và qua bên Ngài học mấy năm luôn,để xem duyên đưa nghiệp đẩy đến đâu, tự thú thế cũng là tốt rồi, chứ để sau mỗi thời thiền ta nguyện những gì hai chị em đã lên kế hoạch thì nàng tiên của nhà ngươi sẽ làm đại dương vừa đầy vừa mặn hơn mất- ta chưa nỡ ...nếu có lúc em đọc những dòng này có chỉnh đốn chị cũng chẳng sao vì chị thừa biết cái ngã mạn nó đang cồn cào trong chị,thực chứng mà cưng....Chư Thiên cứ đâu đó quanh chị với nhiều ví dụ trong mơ ấy....giấy bút thì sẵn nhưng viết nhiều công lắm,để đó khi gặp chị lấy vài ví dụ điển hình thoai- mà không mày sẽ hiểu ngay những điều chị mới nghĩ để kể nên chả cần,nhỉ.
Cơ mà chị vẫn thích mứt gường với trà xanh,loại trà tươi trồng ngay ở mỗi nơi tu tập ấy. Chị vẫn thích hàng tháng có người lo đóng tiền điện thoại , lầm bầm: phiền não ....rồi vẫn hì hụi đi nhặt hạt giống theo yêu cầu cho chị nghịch gieo lung tung,vẫn khoái: có về không để lo đặt vé,mắt thì nghe gườm gườm mà giọng nói thì không trật là đầy lo toan. Hì ....có cảnh báo là hưởng lắm hết phước nhanh- sao nhỉ!
Ui Trời, bao giờ quán được thân bất tịnh nhàm chán và ghê tởm để mà đi một mạch?????
Yêu người yêu đời quá vậy,này......