Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

RỒNG RẮN LÊN MÂY.....

RỒNG RẮN LÊN MÂY
  Chị điện thoại: em ấy hư lắm khôn vừa thôi,muốn gì cũng để người khác như đẩy vào tường rồi mới chịu bật ra,toàn đạt được muốn của mình mà vẫn được tiếng tốt. Ui Giời bà chị ơi là bà chị. Bà diễn tả lúng túng một hồi cái bà  muốn nói với  mình ,thế này cho dễ hiểu: chị hơn mình tám tuổi,ý là tam hợp gần như là người phụ nữ duy nhất có chửi mình mình cũng làm thinh thậm chí còn mủm mỉm,mình nể chị kinh,nuôi nấng thế nào cả trai giỏi gái ngoan đều xăm xăm xuất gia khi học xong đại học,cô em ngậm ngùi lập gia đình để còn bên mẹ vì bố tếch đi lâu rồi. Con trai xuống tóc thì mẹ mới mon men học Đạo, mười mấy năm tinh tấn từng ngày- gặp con trời ơi đất hỡi như mình thì ngán,thì tiếc bao công đọc núi sách,nhét vào đầu núi tư tưởng,rồi quấn quít. Hôm qua Thiền sư mất đã một năm, đội Hà nội tổ chức thiền chung tưởng niệm Người,mình ngại ra đường trả lời ban tổ chức không dự ( ban tổ chức miền Bắc chu đáo chuẩn bị nơi hành thiền và cơm chay cho tất cả) để tự tưởng niệm một mình,chị réo chở chị đi,ai chứ chị bảo là lên tinh thần ngay,đời mình hên bởi chịu làm xe ôm tự nguyện nhiều lần dù tay lái non và đường phố thì ngu si nhất. Dẫn chứng luôn: Nhà vợ chồng bạn ở quận mới Cầu giấy, mà không biết mới là bao lâu vào cái năm 2014 này rồi,trong đầu mình tồn tại có bốn quận thôi,và đường  phố mình biết chút  ít phố thuộc Ba đình hình như lịch sử. Đến chỗ cầu bắc qua cái sông con con là réo bạn ra đón,không vợ thì chồng sấp ngửa ra,mình chơi với bạn  chồng34 năm, chỉ khi nào có việc đi qua đó, thuận thời gian mới ghé,giờ con gái bạn hai mươi xinh đẹp và ngoan và giỏi nữa con bé học tiếng Nhật và lẳng lặng học theo đạo Phật,mẹ nó lo sốt vó vì thấy chúng bạn yêu đương rồi con mình thì thờ ơ,một ngày con trêu: ngày xưa bố yêu bác hả mẹ,may mình không bị nó nỡm, ui thế mà bác còn không biết sao con biết,hay vậy - giả vờ hồ hởi sung sướng thái quá rũ ra cười với nhau.
 Làm xe ôm nên được đến thiền chung,hoan hỉ lắm,năng lượng của số đông mà,mình ngồi  một tiếng rưỡi nhẹ tênh.
 Là chị có ngấm ngầm tị đấy,ngấm ngầm ghét nữa. Tuổi này mà chị còn  nặng bao trách nhiệm, Thầy là người nhà chùa đã mười năm nhưng chưa yên ổn,được trụ trì một chùa lớn khoảng bẩy năm thì  khoác đẫy ra đi,miền Bắc tu phải theo kiểu miền Bắc, nhiều uế tạp,rong ruổi vào Nam đi bộ nát chân ,chùa nào cũng không đủ thanh tịnh mà tu,trước sau gì cũng thấy bất bình,là người học đạo tâm chưa bình hẳn được,hiểu Thầy thì xót xa. Rồi con gái rồi cháu ngoại và đàn học sinh chị dạy thêm hàng ngày- đi đâu nổi chứ!
 Mình thì nhí nhố con gái còn đang  học năm ba ,ngày mai lý do đi chữa mắt mình xách con vào tham dự khoá tu mười ngày trong Sài gòn,nhấm nháy để con vui- tẩy trần cho đẹp rồi vào khoá tu,xong mẹ cho xả láng,đời này đời viển vông của mình nghĩ có con gái mà sướng như bạn vậy  lẽo đẽo theo nhau hiểu ý nhau,bỏ túi. Từ ngày con còn nhỏ cơn đi chơi lên là viết đơn lý do lý trấu cho con nghỉ học, nghỉ nhiều đột xuất về sau giáo viên biết nhưng được cái con học ổn nên chẳng vấn đề, con mình không học thêm và hè là hè,hè để tung tẩy với  mẹ xuống biển lên núi,trải chiếu ngủ trong rừng thông trong khi mẹ và các bác các cụ tập tành,Nam Bắc đều có thông - giờ mình lại dẫn con bỏ học đi chơi dụ dỗ nó làm sao để ăn ít nhất, mọi nhu cầu  không còn là sự khẩn thiết - có sao xài vậy mà lòng thênh thang( hì......mình làm hoài chưa chuẩn - đợi con làm cùng cho khí thế).
 Tròn tuần bố bạn yoga mất,bạn gọi điện cho mình giọng không buồn: may quá giám đốc dưới đó là học trò của cụ,sắp xếp chỗ để hài cốt đẹp lắm,đủ hai chỗ sẵn để mai này cụ bà xuống có chỗ cạnh ông. Chu đáo đến thế,rồi: điểm ấm cuối cùng phía trên đấy,cụ chỉ hơi mệt có một lúc rồi đi ngay- gọi là chết tiên. Chỗ này thì mình chưa tìm hiểu vì bố mình mất lúc mình còn nhỏ tuổi nên chẳng biết cần làm gì để người mất được mau siêu thoát. Anh thì có vẻ ưng ý vì đã tròn trách nhiệm và đâu vào đấy mọi thứ. Đám ma đông lắm học trò của cụ mấy chục khoá,các giai,gái,dâu,rể toàn thành đạt ,đông lắm. Lúc bố mình mất không trống kèn không chụp ảnh,buồn lắm. Rồi nghĩ: người sống người chết ai cũng muốn chỗ đẹp - mình không chọn,liệu có chỗ ?
 Là chị bảo lúc nào mình cũng như tội nhân nhưng thực tế mình là tội phạm - chả biết diễn đạt thế có sai gì, nhưng thấy nhiều lúc mình lưu manh thật,kiểu như chịu đụng mà hoá hưởng nhiều, chỗ này không ổn- tối nghĩa lắm.
Mình thích đồng dao lắm: rồng rắn lên mây,có cây xúc sắc.....
 Mẹ con mình túm áo đi,đặt vé ra con bảo mẹ không ra thì con cũng ở lại luôn,ờ Tịnh xá rộng mà.....
  Nhà  mình cũng rộng cũng có vườn....
 Bạn bè trong ấy,sao ai mình cũng thấy là thiện tri thức hết chứ, khéo tại  biết mình luôn ở điểm trũng nhất nên mình sẵn niềm vui.
 



 Ngót nửa tháng,khoá tu kết thúc gái hai mươi xinh ngoan tham dự khoá tu xong tươi rói có thêm mấy chị người trong này và các tỉnh,chị nào cũng tập yoga vài năm rồi,chả cần thuyết phục nàng bảo về sẽ đi tập ngay.
 Đang đặt vé về cho con,nàng bảo mẹ về luôn đi lang thang gì nữa,ừ...à khất về sau vì có tiệc bên làng nghệ sĩ - nghe nói thú lắm. Không biết có đủ cơ duyên,đủ phước mà được ở lại trong này....

4 nhận xét:

  1. Đúng , cứ phải viết thế này đọc mới đã, Ong nhiều tâm sự quá, Mấy nữa anh cũng đi tu em ạ, là nhịn đói để phượt phát, anh cứ gọi vậy là tu. Chạ biết Ong có còn Yên Hoa kh nhỉ? Hay đang tận Goòng.
    Cháu nó nói đúng đấy lang thang mãi...!

    Trả lờiXóa
  2. Đặt cục gạch cái đã! Từ từ đọc mới còm nổi! Lâu lâu em nó rồng rắn một phát dài ngoảng ngoằng ngoằng!

    Trả lờiXóa
  3. Ừm thì "Nu na nu nống..." cũng hay mà

    Trả lờiXóa
  4. Ong giữ vườn hoa mà cũng ....hình như đang ưu tư nhỉ -
    Chúc chủ nhật vui vẻ nhé -

    Trả lờiXóa