Thứ Bảy, 6 tháng 4, 2013

CHUYỆN KỂ LẠI

Ừ, mình mua quyển sách đó đến lần thứ năm,hay đến nỗi, khá đến nỗi thèm người chia sẻ, mỗi dòng đều hay, mỗi chương, mỗi chữ thì không thể hay nếu không ghép lên câu.
Cái gì mà lên núi với xuống núi chứ, cái gì gọi là kén vợ, rồi những lời dặn cho con gái về một tương lai gần khi con gái chưa kịp trưởng thành thì cha đã vĩnh viễn ra đi.
Một cái kết, cũng là tổng kết về vẻ đẹp của cuộc sống- đẹp đến thế.
Vui vì mình không còn quá đắm đuối với sách với truyện nhưng rõ ràng lắm là nhớ cô giáo- người bạn nhỏ nơi thị trấn xa xa có cái tên như là tiếng Pháp lại như là tên dân tộc - hay vậy cà, mình hỏi rồi chứ- vậy mà quên luôn hay mới quên, chả thể nhớ.
Mua lần thứ hai thì hiểu ra là cần tìm lắm lắm người đọc đồng cảm, tặng xong mua liền ba cuốn để sẵn để tfm người, kết quả là đến tận giờ này hơn cả mười một năm( mình thsch dã man số 11 mà)chả ai đọc xong mà chia sẻ nổi hay không thèm chia sẻ, lời chia sẻ hay nhất lại là câu hỏi nghe như bâng quơ mà hết sức ý vị của cậu em trai: chị thích gì, thích đoạn nào trong cuốn sách đó, thì trả lời nh cho xong: đoạn lên núi đó,đoạn chọn vợ ấy, nó cừoi xì: có một câu kết thôi- lâu ròi không nhớ rõ, như oà: HÃY NHÌN CÁC BÀ MẸ MỖI SỚM MAI THỨC DẬY ĐI TÌM ...chả nhớ nổi hay và hình ảnh lắm kia để rồi đòi quyển ấy về, lần giở xem lại vậy.
Cả tuần nay nghe, xem , tìm một bài hát Hồng Nhung Bống hát từ năm xửa năm xưa ca từ đẹp lắm giai điệu hay lắm có mưa có xe đạp có phố...hàng trăm bài mà chả thấy,lạ, ngày ấy nghe như lên đồng bài ấy khoảng 2007-2008, vậy mà gì quên thèm nghe thì tên bài hát không nhớ, lời thì thập thõm....
Nữa nhớ con bé Miêu, chiều muốn nhắn tin để tủm tỉm hình dung Nó cười nhắn mà nó sẽ nghe ra cả cái giọng khàn của mình lủng bủng hát: LÂU LẮM RỒI EM KHÔNG TỚI CHƠI....bài hát này của ai nhỉ, phải Thanh Tùng?chịu.
Giờ xem phim hay thì khoái nhưng văn, nhưng chữ cứ chuội đi chẳng kể lại được, đầu tháng có lĩnh lương thì chờ chọn thứ tư đi xem phim giảm giá vé để được xem phim mới,phim bom tấn, chứ lạc hậu quá,ba bộ phim ế cứ chiếu trên HBO lại ngỡ là phim xuất sắc, cái nhìn cũng mục mất rồi.
Ngủ ở chùa quê một đêm,ăn một bữa cơm rau đậu do ni cô dạy rõ sớm nấu, trời lạnh không đột ngột vì nhà đài dự báo rồi, tất tả quay về thành phố bởi lý do thiếu áo ấm nhưng thực ra hình như nhớ con, nhớ nhà nhỏ tiện nghi và sạch bong, nhớ ....dù lâu lắm rồi tóc không bị ám mùi thức ăn nhà hàng mà ám mùi khói lá, khói củi đến thơm của nhà chùa.
Cứ thiêu thiếu cái gì đó, hay là thiếu sự bận rộn như mọi người, thiếu lo toan làm ta trở thành người trễ nải?

23 nhận xét:

  1. Đọc cái thuật của Ong hồi hộp quá, cứ muốn hóng nghe.
    Ôi! 'Lâu lắm rồi ...' vẫn thủng thỉnh, nghê thường, nhưng rồi lại nhớ con, nhớ mùi khói lá, tất tả quay về. Đâu phải là con người trễ nải.
    .
    Chúc Ong vui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Dạ, em sẽ vui vì thế này: cứ rảnh quá là buồn là ăn rõ nhiều, nặng nề lắm ấy ạ. Vui thì đỡ cả tốn kém lẫn bệnh tật, em sẽ chăm chỉ sang nhà các bạn để đọc bài và chia sẻ thế là hết rảnh, thuận Bác nhỉ!

      Xóa
  2. Ong hay quên thế thì làm sao nhớ nỗi cô giáo ở cái thị trấn xa xa mà hoài ko nhớ ra tên?
    Thăm chị vì nhớ...
    Cuối tuần chúc chị vui và cứ trễ nải đi. Thiếu gì người mong trễ nải mà ko được đó bà chị ui!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nè, nhóc yêu, người ta nhớ tên thị trấn đó MADAGUI, ba má nuôi, anh của chị và cô Lan Man ở đó mà, là ko nhớ cái tên như tiếng Pháp hay tiếng miền núi ấy.
      Em đọc cái cm phía dứi xem chị thì thầm gì với LC, nghe lén thôi nha, cs chị ngượng vì biết nói dối đấy.

      Xóa
    2. Chủ nhật nè Giáo, túm năm tụm ba nấu món canh chua ăn bún đi.

      Xóa
  3. Đọc mãi vẫn không biết đó là quyển sách gì hả chị? Gởi vào cho em một quyển đi! Hoặc cái tiêu đề. Em đọc với chị rùi chia sẻ. Em nghiện mấy cái vụ chia sẻ này lắm. Thích đọc chung sáchđể rồi tán lung tung...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mà chị ơi! Tự nhiên em nhớ Hồng Nhật. Anh ý có cho em cái địa chỉ mà em vào thấy vườn không, nhà trống chẳng có bài nào. Nhớ cái "sân sau" của anh ấy ghê luôn. Nhớ cái sự thông minh, hóm hỉnh và kiêu kiêu của anh ấy nữa. Chị cho em gởi lời thăm anh ấy với nha!

      Xóa
    2. Quyển đó của một bệnh nhân ung thư dạ dầy người Trung quốc, giỏi lắm, người thật việc thật , năm ông ấy mất chị mổ và đã gần 12 năm đi qua rồi, hiện nay quyển đó bạn CON ĐƯỜNG MÂY TRẮNG đang cầm, chiều nay viết xong chị đt đfi ngay rồi, em ấy nói sẽ đem lên trả. Em qua chị Như Thị- vào bài cũ tìm CĐMT đòi thêm cho em ấy bị áp lực mà trả nhé, hì. Quyển đó lâu quá rồi ko tái bản đâu( LỜI NHẮN CHO ĐỜI) tác giả: LỤC ẤU THANH. Chị biết là Nàng sẽ chia sẻ được mà.
      Nói thầm bé nha( chị biết cái cần quên, cái cần nhớ- đừng lo như cô bé Giáo làng nha).
      Còn Hồng Nhật lúc nào chị với cậu ấy chả í ới. Sẽ nhắn cụ thể cho em sau, Nó hơi kiêu thôi nhưng dễ mến vì thật như....con nít ấy.

      Xóa
    3. Hu hu... em vào Google tìm mà nó chỉ có cái bìa sách thui. Có tí ti nội dung chứ chẳng có gì. Em bắt đền chị đó. Híc!

      Xóa
    4. Để chị lấy về rồi gửi vào, dám nó nhàu nhĩ vì qua tay khá nhiều người rồi.

      Xóa
    5. Xin cảm ơn vì trong lời thì thầm của chị Ong với LC có nhắc đên giaolang, con nhỏ đủ già để cứ lo lắng mọi chuyện...
      CN chúc Ong vo ve nhìu nhe! hehe... Ong nâu bên những cánh hoa tươi, còn hoa nào... heo héo thì chớ lại gần mà nên hái bỏ đi. Nội dung của 1 bài hát con nít đó Ong ui! Riết rùi giáo cũng lây cái bệnh viết ko câu cú, ko sáng sủa của Ong để... mạnh ai nấy hỉu, kekeke...

      Xóa
    6. MẠNH AI NẤY HIỂU- sướng quá cơ , cười mãi đây này....

      Xóa
  4. Nhớ ai quá hình như nhớ ong sao ấy , hè hè chẳng nhớ là mình đang nhớ ai nữa. Nay mai mà mình đi đâu xa, như vào rừng để ở thì chắc nhớ ngoài xã hội lắm ...Hè hè Hè !
    Mèo ơi oan đấy ong chẳng nhớ mèo đâu mà vì muốn nhớ ai đó thì cứ nói bừa nhớ miêu !

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lại đang xem phim ế + ẩm đấy ạ.
      Mà người thạo chữ sao lại để danh từ Ong và Miêu như thế? Chắc lại không sửa được đấy mà( viết vội hay ....).
      Tội gì nhỉ? Ta bê rừng về phố- được cả đôi đàng Bác nhể!

      Xóa
  5. LÂU LẮM RỒI EM KHÔNG TỚI CHƠI....bài hát này của ai nhỉ, phải Thanh Tùng?chịu.
    ---
    Là... GIỌT NẮNG BÊN THỀM của Thanh Tùng á Chị. Cười!

    ...
    Lâu lắm rồi em không đến chơi
    Cây sen đã lá bạc như vôi
    Sỏi đá rêu phong, sỏi đá không quên chân người
    Bài hát rêu phong, bài hát viết không nên lời...

    Hoa vẫn hồng trước sân nhà tôi
    Chim vẫn hót sau vườn nhà tôi
    Một sớm mai kia chợt thấy hư vô trong đời
    Người vẫn đâu đây, người cũng đã như xa rồi, chỉ là thế
    thôi

    Khi thấy buồn em cứ đến chơi
    Chim vẫn hót sau vườn đấy thôi
    Chỉ có trong tôi, ngày đã sang đêm lâu rồi
    Bài hát cho em, giờ đã hát cho mọi người...
    ...
    ----------------
    Thăm Chị! Cho em xin... tách cafe buổi đêm pha bằng... những giọt sương mai, uống rồi em về... Cười!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Lâu lắm rồi em không tới chơi
      Chơi thôi chứ sao lại đòi nợ ai ơi?
      Cười!

      Xóa
    2. Cỏ và em thân yêu!
      Khéo cả già nửa năm chị chọn cho chị một đời sống khác, cố rào kín cái đời sống của mình( nhưng không vô tình rào bằng cành dễ nảy mầm nên khu vườn hoá ra lại mát hơn ,nhiều nụ hoa hơn) .
      Rồi rất nghiêm túc xem xét ...kết quả thế nào - để chị viết một mẩu nha, giờ Hà nội đang mát lắm, hôm qua gió mùa mà, gió mùa nên chị về nhà để có quần áo ấm ....

      Xóa
  6. Riết rồi Nô cũng nâng cao trình độ gỡ... len. Vừa đọc vừa nhớ người, cũng nhanh nhanh, cũng lan man, cũng rối ren câu cú, nhưng đoạn này "ám mùi khói lá, khói củi đến thơm của nhà chùa" thì quá thích, nó làm Nô nhớ hồi nhỏ, những buổi chiều muộn còn vơ vẩn trong vườn chùa!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em thích nhất khách nhà Ong ít nhưng đều chịu khó( chắc để bù phần cho em) gỡ len, lắm lúc viết xong em còn quên khuấy ý định các kết nối của em, ngồi ngẫm rồi cũng nghĩ ra, có mà Tây nó hiểu. Cụ Nô và các bạn khéo nên cám ơn bạn Ng vf hình như chữ Nhẫn viết nắn nót hơn nhỉ- cho mỗi bạn, hì....

      Xóa
    2. Let ' s it be! đi bác No, cứ để cuộn len tự nó chạy theo cách riêng của nó biết đâu nó lại giúp chúng ta chạy hết các ngóc ngách căn hầm của Minotor!

      Xóa
  7. Huhu...
    Chỉ tội cho chị, chị vụng về, đôi khi gỡ không kịp những mối rối!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hì.........cắt phựt chỗ rối,nối khéo cho mối nối đẹp là ok mừ.

      Xóa