Thứ Tư, 12 tháng 9, 2012

CHA ƠI.....

Đăng lại bài ngày 25/2/2012 - tặng Miêu nữ trong n h rồi sẽ cất đi, hì .... Một năm duy nhất Tết không có bông hoa nào.






Cơn cớ sao đó , bởi mai họp họ , bởi hôm nay nhà của mình mà nhiều người đén vui chơi , còn mình thì ngồi một mình không biết là mình cần gì ở cái đời như chẳng có chỗ cho mình , hạ cơn thì được vài câu , nước mắt đong được khi con gái buồn rầu hỏi : sao mẹ không để bánh vào tủ lạnh , mất cha lâu lắm rồi , cơn cớ này mới hiểu sao lại khóc và gào thét Cha ơi mà không phải một lời thì thầm đau đớn Bố ơi!
Cha ơi ! Sao với con thời gian chỉ là củi mục cha ơi - con vẽ lại bàn học ngày sơ tán , bàn tay gầy thế , mảnh thé , ghép cho được một góc nhỏ diệu kỳ , xíu xiu con đã nhìn đời bằng con mắt khác , bằng quét lá , đun rơm - Bằng những hạt đậu trẻ thèm ăn con chỉ đứng nhìn , bằng quần áo cũ cha mẹ nghèo con luôn khong muốn , bằng cải đất cằn Cha để muối dưa thôi , bằng đứa trẻ lê đôi ủng lớn , nhịn đói trưa hè mong giúp chút mẹ cha , bằng đứa con gái lớn lên biết nhìn đời lặng lễ , biết thu mình âm thầm hát khúc bi ca ,bằng trái tim đàn bà tẻ nhạt , cố cho đầy đặn tròn vuông một chữ tình , cố hát hoan ca lời ca làm mẹ - góc phố nào lận đận một dáng đau , cõi nhớ nào khủng khiếp giấc chiêm bao , làn mây nhẹ xe mây và hoa tím , đã mấy lần Cha muốn đón con đi, đã mấy lần Cha đã muốn con theo ? Cha ơi lòng con nhức nhối , đến bao giờ một miếng bánh ngon , đủ để đàn con ăn rồi cha phần cuối , có bao giờ nữa phải không Cha ? Khó lắm phút giây này con chịu đựng , hiển hiện về một góc vườn xưa , chút hy vọng một bầy lợn bé , vẽ một ngày hết khó và mơ , đưa các con khắp nơi , cô Ba nện gót giày tung tăng phố lớn , con được theo đường rợp lá bay , các con trai chút bình yên nho nhỏ Cha mong, giờ con sắp lớn - con vẫn là đứa trẻ thích lang thang , cứ để nước mắt chảy hoài dù con đâu có khóc , con đã nhấc chân thật cao bước trên cầu thang gỗ , đã có chút cảm giác gần sống đủ đây rồi , nhớ mất rồi cảm giác được ung dung , ung dung tạm biệt nỗi buồn , ung dunh nhẹ gót chân trần đất khô , ung dung xắn vặn gấu quần , lội qua dòng nước ngày hè bé con , ung dung đứng ngắm đứng nhìn , ngắm đời vay , trả , ngắm mình tinh khôi , ngắm cơn lũ cuốn mãi trôi , cuốn muôn vàn giấc mơ khờ , cuốn cho bằng hết vạn sầu trớ trêu , cuốn con về phía chân trời - bình yên nơi ấy Cha hằng chờ con , cầm tay chữ ngắn chữ dài , nét thanh nét đậm , chữ nào cũng xinh , ngón tay vẫn rất mềm, thon , vẫn đầy hơi ấm vẫn tràn tình thương , mắt vẫn buồn rất giống mắt con , tháng năm lận đận con cười vẫn tươi , tóc con đã ngắn lắm rồi , không hòng mong tựa tóc vờn vai ai , hiển hiện Cha về -nhẹ sao bước cũ , vóc dáng hao gầy , nét nét con nhìn thấy rồi đôi dép trắng tinh - cũ mòn vẹt gót , con mặc áo và đi dép con trai cho tháng ngày nhớ bố , vai con ngang , giọng con khàn , cơn tức tưởi trẻ thơ không nguôi nổi , con ngồi im trong cơn đói , thấy mình nhẹ lắm , thấy hơi thở con cũng nhẹ , con ngoái lại , con bước tiếp , nâng đỡ con cho nguyện ước chưa thành , lời ca đang ngân lên đưa con trở lại , con thấy con cười , dù không ngọc ngà như mẹ , chẳng răng khểnh giống Cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét