Thứ Sáu, 21 tháng 9, 2012

Sáng nay

Mình tuyền ngồi thấp tẹt dưới đất mà ngó, ngước thiên hạ .

Sáng cái hôm nay lấy ít sức bình sinh trèo lên lan can đứng thật thẳng ngắm cái Hồ Tây mù sương- vốn chỗ mình cư là đi thuê, hàng xóm chắn chắn khuất tầm mắt bằng một miếng cót mềm , mỏng. Mềm mỏng nhưng vẫn bịt mắt nếu không vươn cái cổ không cò ra thì không thấy hết cái mênh mông hồ ngoài, chỉ hàng ngày thưởng toen hoẻn cái nhánh con . Cái nhánh con trước mặt nhà hướng Tây( Nô Quy nhơn đã chẳng bẩu: vợ già, nhà hướng Tây- bình luận là có nắng thì sạch với thơm nhưng thừa biết nóng thấy...) , cái nhánh hồ con con có cái nhà be bé này nếu Ong chăm chỉ ngày ngày hút mật như hiện nay dám 17 năm nữa theo cách Ong tính sẽ sắm được , nếu không lạm phát hay khủng hoảng hơn nữa.
Mà dũng cảm trèo leo , rồi dũng cảm cho mình thèm viết nhăng cuội cũng phải gác bút ngay đây- xí hổ quá với chính mình. Sao mình nhạt thếch ...vô duyên thế?
Lại nhớ hôm nào học người dại treo ấn từ quan: Em về nghiên bút như phơi áo- ấm à ớ ạ âm với ơ.


Vui lắm , đã làm được khơ khớ cái muốn, dừng cho nhẹ .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét