Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Bé mọn

 Sao yêu anh nhiều thế chứ ? anh hay trêu cười sung sướng cái câu vì sao chân anh run nhỉ ?rất muốn "te" anh mà sao không thể . anh giỏi thật đấy - mình không mê tít anh mới lạ . Đang muốn ghét thì muộn mới qua , làm sao nghĩ nổi là anh ngủ  lại - dù đúng là ở lại để chỉ ngáy .
  Hôm nay phải ngủ bù vì cả đêm qua chỉ rón rén sợ gây tiếng động làm anh thức giấc , sáng sớm bắt đầu có chút ánh sáng thỏa nguyện nhìn anh . Lúc oải vì chờ đợi , vì  nghĩ đến công việc (đành phải nghĩ rồi , cả chục người trông vào mình ) muốn sắp xếp để tình nguyện xa anh , nhưng cứ nhìn cái miệng yêu cười là quên hết mọi thứ ,tự ái chút vì mấy điều hôm qua anh nói  - em biết mình bé mọn nên khi được ở bên anh em đã HP nhiều đến thế đấy , đừng có mà làm em tủi thân , mà cũng giống như sư phụ của em ấy - các ngài hay thật hay nhưng sống tình sống nghĩa như em các ngài có cố chắc đã được ? các ngài có dám đem chia chút gì các ngài có cho những người kém may mắn không ? em vô gia cư và nghèo rớt này tự vui với chút không bình thường ấy thôi. Yêu anh là em thấy mình hơi liều , tầng của em thấp lắm , nhưng dù muốn tránh anh giờ khó lắm , sáng nay nằm ì để chỉ được ngửi thấy mùi của anh còn vương trong chăn gối . Chiều mai mới tập nhỉ ? vượt qua 19h rồi , giờ xa mấy thì em cũng có cách bớt khổ rồi.
 Thế quên xem kỷ lục ở bên nhau một ngày nhiều nhất là bao nhiêu giờ nhỉ ?
  Em hỏi vé đi Đà lạt hôm 28 rồi , về mùng 5 mới còn vé - đi lâu thế chắc gì chàng đã đi được nhỉ ?
 Viết cũng chẳng thấy vui , nhắn tin anh không trả lời , Sún yêu ốm sao không biết - trở trời đấy mà ....em cũng đau lưng lắm đây này .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét