Thứ Bảy, 19 tháng 11, 2011

Trở lại

  Hôm nay được nhiều T nhỉ ? Anh nhắn : em dạy đi xuống sân chạy nhảy , nô đùa với anh . Chỉ có thế thôi là lôi em lười  đi được khỏi nhà , chỉ thế thôi - chữ nô đùa anh dùng làm em ấm áp , làm em như bị thôi miên bởi sự thân thiện và đáng yêu từ Anh. Tại sao lại không dám  nghĩ Anh cũng yêu mình chứ , Anh yêu mình không vì cái gì thì mới tuyệt , mới như mình mong ước chứ .
  Sao với hết thảy mình không tính toán , cả với thằng bạn hư hỏng mình vẫn tiết kiệm để giúp nó , xưa anh Định cũng mắng cho bao nhiêu vì dại rồi , thấy khổ thì không chịu được nhưng sức mình có được bao nhiêu chứ ?Trong kia mình còn lo cả tiền  điện thoại cơ mà , thương như ruột thịt ấy . Vậy mà anh chỉ có ăn cái kẹo một mình ( trong khi đưa mình cả gói ) là đã buồn , đã ghét anh , hay mình yêu anh quá rồi nên cũng đòi hỏi ở Anh nhiều hơn .
 Thế là mình " được " xuống sân với anh và mấy bác cũng quý mến mà mời chiều mai , rồi mời tham gia nấu với nướng món cá sấu ...thích thật - làm mọi thứ cùng chàng - mình sinh giờ hoàng đạo thật ? thật nhỉ !
 Rồi đang muốn dùng nghị lực , bịa thêm can đảm để xa dần anh chút một thì T . A lại mắng thêm một câu , chưa kịp kể với anh thì trưa Anh được có thời gian ở lại thế là " được " về lại nhà chú H , bé H còn trêu phát ngượng .
  "Được " nhất là biết cần nhau và hạnh phúc bên nhau thế nào , được làm nửa cái bánh  của đời chàng ( phần ngon - hơi ích kỷ - thế ninh đỗ đen mong cho tóc hết bạc cũng giống chị mà ?)  , Nhưng chớ có giả vờ lo lắng , Anh tinh lắm ấy - dù có chỉ là 1/4 thì cũng tuyệt lắm rồi - em chọn phần làm bạn anh nhé , đừng để ai chiếm chỗ của tớ nhé !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét