Thứ Hai, 7 tháng 11, 2011

Cậu bé - họa sĩ còm ngày ấy...

  Tôi đã trải qua , đã được nghe nhiều điều thần kỳ , có những ước mơ tự mình cũng tháy rồ dại cũng đã ít nhiều thành hiện thực , vẫn luôn thấy mình may mắn dù trơ khấc cái thân này .
  Sơ tán giặc Tàu cô bạn gái họ Hà về Văn điển - Thanh trì sơ tán , chỉ có một năm cuối cấp hai,  là năm1978 , năm 2001  tôi đi Sapa cùng bạn gái và một lũ trẻ , xe hợp đồng đưa đón đi chơi bị hỏng phải gọi xe khác , cậu lái xe thân thiện hào hứng kẻ về Sapa thân yêu của cậu , tôi hỏi thăm về dòng họ Hà , cô giáo cũ của em cũng họ Hà  - em nói thế , quay ngay xe về gặp cô giáo em - sao mà may thế - đúng chị ruột của bạn , chị gái điện thoại - em gái nhấc máy , chỉ vừa mới nói đúng một câu bên kia đã gọi cả họ cả tên của tôi - hình dung xem  - 23 năm từ lúc còn là các cô bé .... sau lần ấy tôi càng có niềm tin với tất cả......Từ 2001 đến giờ chúng tôi luôn bên nhau , những tháng ngày bị liệt , rồi phục  hồi sau mổ ở Tuyên quang....và bây giờ cứ thứ bảy hoặc chủ nhật gọi bạn báo ăn cơm là kiểu gì cũng nghe câu : Q thích ăn gì , dù bạn cũng chẳng khỏe mạnh gì , chuyện riêng tư mà cứ muốn kể mãi như để lấy thêm niềm vui, như để minh chứng  thêm cho niềm tin của con người , những vụn vặt đôi khi lại là sức mạnh nâng ta lên ,cho ta sự ham muốn phấn đấu mãnh liệt.....
   
   Nhiều may mắn nho nhỏ, phải kể đến bao giờ ? ( chắc cũng quá nhiều buồn phiền nên được bù trừ thôi mà ).
  Chẳng có gì mà không hy vọng cho một chuyện này :

    Năm 1988 khi sinh con trai đầu , lúc đó khó khăn lắm , cô giúp việc của mẹ chồng được cử về giúp tôi ít ngày suốt ngày xin đường để uống nước , làm việc suốt ngày và lẩm bẩm cầu xin cho tôi nhiều thứ lắm, cô có một bé trai đi theo mẹ được ăn ở , làm việc vặt trong nhà và không có lương , cậu bé vẽ rất đẹp , có rất nhiều mẩu bút chì màu cậu bé nhặt nhạnh và coi như kho báu ( chuyện này kể qua rồi nhưng hôm nay sao ấy , tự dưng có ước nguyện mới...)...... Rồi - nếu chàng họa sĩ nào khoảng 31- 32 tuổ dù thành đạt hay không , là con của cô Tiền , năm 1987- 1988 có đi làm thuê cho gia đình  bà Thùy ở phố Trúc bạch - Ba đình - Hà nội thì tìm về nơi tôi nhé , hiện nay tôi cũng có công việc liên quan đến điêu khắc và hội họa , hy vọng tôi và cậu bé ngày xưa được gặp lại , may ra biết đâu cuộc sống có thêm chút vui .
   Tại Hà nội lạnh , tại mưa làm tôi đau người , đau đầu hay tại gì mà nảy ra muốn chẳng đâu vào đâu - hay mình lấy nick name mới nhỉ : Người chẳng đâu vào đâu - có ai ủng hộ tôi không nhỉ ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét