Thứ Sáu, 18 tháng 11, 2011

Tôi phải làm sao đây ?

 Cứ mỗi tối anh về , anh về là đúng rồi - sao có thể khác chứ ? Sao anh không dạy cho em biết cách chấp nhận hả anh ? Mỗi sáng đến giờ được gặp anh em luôn hân hoan , mừng lắm ấy , dạy sớm , tập tành chút , muốn mặt mũi sáng bừng để Anh cũng háo hức ôm em vào lòng . Xem qua xem lại thấy khó mà thiếu anh ,
  Em ngủ sớm đây , mong anh luôn mạnh khỏe và đầy tinh thần sống tích cực cho em theo , em sẽ tập quen dần là mình chỉ có chút tình cảm của anh thôi không được tham lam đòi anh nhiều quá  và biết trân trọng từng giây phút bên anh.
  Còn cảm giác có lỗi với người thân của anh nữa , sẽ được xí xóa bởi bên em anh vui , anh khỏe  anh nhỉ ? mà em biết ơn Anh nhiều lắm - nghe xã giao nhưng thật thế - Anh khiến em chui ra khỏi vỏ kén , sáng mai em chạy xuống xem anh chơi và sẽ nhanh nhẹn lên , sẽ chạy quanh đó , sẽ ngồi bên anh từ sớm , vậy là sẽ rút ngắn thời gian xa Anh .
 Làm sao không nhớ những ngày trên hồ thân yêu trìu mến đến thế . Anh quên rồi nhỉ ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét