Thứ Bảy, 17 tháng 12, 2011

Học , học mãi - chả vào được bao nhiêu

 Học cái gì cũng kém  , trí nhớ của mình chưa bao giờ ổn .
 Theo bạn bè vào lớp Kinh dịch - thầy nhiệt tình hiếm có , trò sau một thời gian cặm cụi vào n buổi tối nhận thấy mình không có khả năng tiếp thu lại còn hiểu kiểu : quẻ Hằng là quẻ chịu đựng vĩnh viễn nên nghỉ , mặc dù tiếc mỗi buổi đi học được chạy qua sông , veo veo gió mát , đầu giờ thế  nào cũng có bạn đi đâu xa có quà biếu thầy và thầy bày ngay cho cả lớp thưởng thức cùng trà thơm ngon mà vợ thầy luôn pha sẵn .
 Lớp Hán - Nôm mới hay . trường làng , thầy giáo 80 tuổi - tóc bạc phơ , giọng giảng bài còn khỏe và thật hay , thấy trò chẳng chép bài bao giờ ,chẳng nộp bài chấm điểm bao giờ - thầy hỏi vài lần rồi thôi . Đi qua nhà trò -  thầy hỏi vọng vào : Sao hôm rồi con nghỉ ? Một lát trò chạy qua tíu tít xin :  cho con ít lạc rang  - chẳng nói lý do trốn học bao giờ , có hôm đi qua  thấy có đĩa kẹo là vào nhón một cái , có hôm vợ thầy giữ lại : có ít đặc sản ở quê gửi ra , chờ bà cắt cho...
  Giờ thì chăm chú học yoga , rón rén trong suất ưu đãi - lúc đầu hơi ngại , sau mấy tháng thấy ngoài thầy , cô chú ý hướng dẫn tận tình hơn bình thường thì thấy bạn bè học cùng cũng quan tâm thật lòng . Chỉ chán là nhớ kém nên khi về nhà tự tập -  toàn tập lộn xộn . Cái đoạn thư giãn cuối cùng thích nhất ,  không có giáo viên dẫn là ngớ .
 Bạn thân bảo : may thế  - lớp học ngay gần nhà , sướng thế  - ngoài các buổi học chính được học thêm không mất tiền , chị yêu quý bảo : con bé này hay nhỉ  - có lắm người quan tâm , U Dư yêu quý bảo : em ở chăm chị đến bao giờ chị già , đến khi nào chị không  cần em nữa . Tự mình bảo : Mừng nhất là mẹ khỏe , cả gia đình bình yên , mình chả phải lo lắng gì nhiều ...
           Rồi nhìn lại , lúc nào cũng  phân vân chút chút . Sao mình được hưởng nhiều thứ thế ,cái ngữ mình đâu có xứng đáng . Thắc mắc lắm  thầy  phải giảng mãi : cây mai là cây mai , cây si là cây si - không khác được . Chán , thầy lấy ví dụ khác : cái ti vi là ti vi , laptop là laptop...Hôm nay được biết  thêm truyện ngụ ngôn : cò và quạ .
 May mà mình có thầy , có cô , có những người bạn mình  coi là  bậc thầy đã mất công , để sức tận tình chỉ cho mình bao nhiêu thứ . Chỉ bao thứ mình cố tiếp thu nhưng chỉ được một phần thôi , cố gắng dần vậy.
  Thôi thì đang tâm trạng  - tự thấy : mình là đàn bà vui với mấy thứ cỏn con , thỏa mãn với mấy chuyện bâng quơ thế thôi .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét