Thứ Hai, 12 tháng 12, 2011

" PHÊ"

 Hay đùa : mình là kẻ có nguy cơ nghiện cao , nghiện ngập thật ấy , chị hàng xóm quý thế , có học thế , khôn thế , tình cảm thế mà còn mắng mình trước mặt Thầy mình khi qua thăm chị : con này ngu lắm , cái gì cũng tin , có chút gì cảm động chưa chi đã rưng rưng . Cũng lạ con cái họ hàng làm cái lễ to thế , tốn tiền tỉ để đổi tên , đặt tên danh nhân cho trường học , nghĩ mọi người ủng hộ kỳ công thế , nhiệt tâm thế .....hóa ra cũng đi chỉ là hình thức trọn nghĩa vẹn tình như là thật , mình thì cảm động thật , cái làng quê nghèo thế , các mẹ đón con sau buổi lễ vừa gày , vừa đen . Lúc chào cờ trong cả rừng người nhìn  thằng bé cỡ 8-9 tuổi hát Quốc ca mà mình rơi nước mắt , chỉ vì  nó hát say sưa , nhiệt tình như quên hết xung quanh .Chắc mình cũng hâm nặng hoặc ngu nặng quá rồi .Ngu đến nỗi những vụ gì sung sướng chị rủ đi cho được , để ăn chơi cao lương mỹ vị cho đã , sau mình phát biểu củ chuối : chả ngon , khách sạn 4 sao cũng không ngủ ngon như ở nhà . Hiểu tị tẹo mình ngu thì sống xa người khôn cho nhanh có thể đúng cách , gọi điện không được chị nhắn : Em hết yêu chị? . Lúc chị chê mình ngu Thầy bảo thầy không thấy thế , ai cũng có võ cũng có thế , có miếng -  Q nó chẳng biết gì nó không có võ nó không lo đánh càng không lo đỡ .
 Lúc trước chưa biết viết thế này , khi viết thư cho con nuôi mình có thở một câu rất chi là kịch thế này  : A ha Ta hở sườn ,chẳng ngại dao ( lúc đó chồng cũng bảo ta ngu ,không biết lo xa , không cảnh giác với người làm ). 
  Đọc mà thấy sướng , đọc mà thấy "phê " , chịu đựng " phê bình " muối mặt chịu phê bình cầu tiến , thế.
  Tóm lại : Đang mông lung , đang lo lắng , vẫn thèm đọc như thèm đọc , qua mấy nhà có những bài muốn đọc thì ung hết cả đầu vì không đủ sức để hiểu , cũng buồn vì mình biết thân biết phận , bị bảo ngu thế không thể cố há ra cười cho bớt ngượng , mà cũng không thể tiu nghỉu như mèo cắt tai mà về .
  Thôi ,vẫn còn vài bạn chẳng có võ như mình .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét