Thứ Năm, 20 tháng 10, 2011

Sự diệukỳ , điều cao quý , đôi môi xanh.

 Sáng sớm xem lại đt nhớ ra cuộc gọi nhỡ của em gái ,không biết có việc gì , về quên không gọi lại - mình hầu như kệ tất cả các cuộc đt , thấy cần thì gọi lại , ngoài gia đình thì chỉ có vài số đt là mình đếm xỉa đến , ngay cả việc làm mình cũng ơ hờ như không luôn . Giờ thì phải khác thôi , hôm qua khách đặt bàn ừ ào cho xong chạy nhanh lên gặp chàng - sao lại có thể nhớ anh khủng khiếp vậy - ngày mình được xa nhau nhiều nhất nhỉ ! từ đêm trước đến tận tối sau ( xem nào ...đi xem về nói chuyện , chắc lúc đó gần 11h khuya đến hơn 6h tối sau - vậy là 19h ( hãy để đây là kỷ lục xa - đừng xa em lâu thế nữa nhé ?).
 Hôm qua em đã bắt đầu nghiêm túc như người lớn mà nói những điều em nghĩ , những cảm nhận về tình yêu của chúng mình ,về tương lai..... với anh , anh yêu vẫn lắng nghe em , em hiểu anh không nói gì nhưng anh nhận biết sâu sắc với cả những điều vớ vẩn nhất trong lúc quá khích em trình bày chả có đầu có đuôi gì với anh - điều này làm em vừa cảm động vừa nể anh thật nhiều , và em cũng nghĩ những điều tự em biết có vẻ vớ vẩn nhưng không hề vậy , không hề vớ vẩn anh nhỉ ?
 Thấy mình có lỗi với em gái , có lỗii với mẹ , còn nhiều lỗi lắm với nhiều yêu thương của mình ,biết chắc kiếp này sống không đủ để mà làm ngàn vạn điều lành tặng cho mọi người xung quanh nên sẽ cố sống liền vài kiếp  ( khoảng x năm anh nhỉ !) , cứ quan tâm săn  sóc ải ai  , không nhớ em gái cũng buồn , cũng cô đơn lắm , mình thì con cháu bạn bè gửi lời chúc , gửi hoa , chồng cũ còn gửi cả quà cho ngày phụ nữ ,lại có  điều diệu kỳ nhất là anh yêu  cùng đi xem , cùng bao điều từ nhỏ xíu đến tuyệt vời , mải vui mà quên mất em lúc nào cũng rất chìm phía sau cả nhà nhưng khi cần em là hiện thân của sự cứu thế .... vừa đẹp , vừa giỏi , lại chu đáo như là "hâm " ấy - chẳng vậy trong lớp đến cô chủ nhiệm cũng gọi biệt danh "CỤ " mà gọi đến tận bây giờ  - Bạn bè em thành đạt , rất nhiều người  đã được đi khắp thế giới , phần đông là giỏi ,rất tình nghĩa nữa , nếu em cũng thông thường như mọi người thì em là người may mắn lắm ,đi làm ở những công ty lớn em luôn được coi trọng , xếp người nước ngoài luôn lưu tâm cất nhắc ,nhưng em là kẻ "dại " em thành thật quá , trách nhiệm cũng quá , anh trai em còn hỏi : sao mày có thể làm việc của người ta như việc nhà mình vậy , cậu ấy cho rằng vài chục triệu tiền  lương là không xứng đáng với em gái mình ,thế  mà cô em gái có để được ngàn nào thì ông anh vay  bằng hết hết để đầu tư đủ thứ ,  mình tự hào vì tiền gia đình mình làm luôn "thơm ", vì thế con cháu được nuôi lớn lên luôn ngoan lành . Với tình yêu em cũng hết lòng và đặc biệt bảo thủ , chọn một lần thôi và đóng cửa lòng mình ,tình yêu với em thiêng lắm ,cả 4 chị em đều chỉ gặp người đầu đời là lấy luôn ,em không thành thì liền ở vậy mà chẳng đoái hoài dù quá nhiều người hay để  em chọn lại . Tình yêu với mình cũng thiêng lắm nhưng mình chọn lối khác mình như mở lòng mà đóng kín hơn cả có gioăng ( chỗ này nhờ chàng yêu sửa cho thoát ý ...)
  Sáng bảnh rồi chả thấy chàng , nhắn tin vậy , chàng cứ muộn chút là mình nóng hết ruột gan , sao gan thế , tối qua về đến nhà đã không báo cáo với nàng rồi , lại phạt ? mà phạt nhiều chàng sợ mất thì cũng dở , rồi ai sẽ đủ cả can đảm , cả trí tuệ mà chịu trận cho mình hưởng chứ ! chắc cũng có nhưng chẳng ai dại mà cam tâm tình nguyện như chàng , cho nên thiên thần mà trời sẽ  thương mà ban tặng sẽ nhanh chóng  làm cho CN và MN mãn nguyện thôi.
 Phải đối xử khác , đối xử thật tốt với em gái , mẹ và con cháu hơn , chăm về mẹ , chăm đi ăn chơi , xem với các con cháu hơn . Sáng nay đấm bóp cho bà cụ hàng xóm một chút , miệng ngậm dầu không nói gì được nhưng trong lòng trào dâng cảm giác gần gũi và thương thế ,  vẫn thương bà lắm nhưng từ hôm bà hỏi :  có phải con vứt rác ... mình buồn lắm   Bà sống mẫu mực và khổ hanh nhưng chiều con quá , thương kiểu cũ nên mấy người con trai chán quá , hay nhắc cô Dư biếu đồ rồi , cũng đã từng pha trà ngon mời cả tháng rồi sẽ nói u Dư thỉnh thoảng cứ mời , khéo là bà sẽ lại nhận thôi mà . Bắt đầu thế nào giờ nhỉ ? Quyết định từ nay cứ đi lễ là đóng tiền cả biếu bà luôn  ( thế bà muốn đi Tây tạng cùng thì làm sao nhỉ ? phải phấn đấu cho lời nguyện này chứ sao nữa ).
         Cha kính yêu con vẫn đi con đường con chọn , chông gai lắm nhưng con  muốn biết những gì chờ đợi con ở phía cuối đường có như mong ước , con đi bên anh đoạn này , nâng đỡ cho con - cho con thấy được sự trọn vẹn .
  Giọt sương thu có tròn ? chàng bảo sao ? có tròn ?
           Còn đôi môi nữa , nhưng chàng cho lời nhắn lại rồi , hết thời gian viết ( nhu cầu lớn nhất gác lại , thế thì nhu cầu bên chàng là gì ? trả lòi em nhé ).
 một đôi môi cỏ , xanh rất xanh , lớn rất lớn , biểu tượng của một công ty mới ...hay sao....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét