Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

13/9

 Bọn mình học được 2 buổi rồi , còn 9 nhỉ ! nói thế thôi ,đếm thế thôi cả hai anh em đều mong còn nhiều lần 10 buổi ( nghĩa là vô số cái 5 tuần - em ước thế ).
  Khi nào thì được xem anh chơi bóng bàn ? mà sao khi giao bóng cứ hay phải che thế ? trước em cũng thích đi xem mấy anh chị chơi bóng bàn nhưng lớn tuổi nên làm huấn luyện viên , chỉ xem nữ thôi , hồi ấy mấy đứa nữ thành phố HCM chơi khá ,HN chỉ có Thu Thủy thôi...
 Anh này - một ngày của anh bận rộn nhỉ ?nhưng thích thật  vì anh khỏe mạnh , năng lượng dồi dào, anh cũng chăm chỉ nữa , hiểu biết ...lắm ưu điểm thật.
 Tự dưng một ngày ...rồi chúng mình gần gũi nhau thật ngọt ngào , rất tự nhiên nữa nhỉ? mà ai yêu nhau chẳng thế phải không anh ?Nhưng thật đặc biệt với em đấy ,anh thừa biết rồi nhỉ!. Nhớ lại em nói với anh lúc chiều ấy , nho nhỏ ấy : em đã thấy anh rất gần từ trước rồi , không phải chỉ gói kẹo lạc lúc trước mặt bao người em nửa  nũng nịu, nửa bắt ép anh lấy ấy  ,trước đó mỗi lần biết anh đến lúc nào em chả chào : anh Tuấn ( anh nhớ xem nào ....em có hay nhìn thẳng vào anh không? và giọng em sao nào ? em có hớn hở hơn so với bình thường không ?)
  Em đọc ở đâu đó rằng : nhà văn nào đó ( rất nổi tiếng của Pháp ) có vô vàn các cô nhân tình , ông cần đàn bà như nước uống nhưng lại chỉ có một người yêu duy nhất lớn tuổi , ông hay cùng bà dạo trên biển mỗi chiều - Em nghĩ tình yêu thiêng liêng thì hiếm lắm - em thì rõ rồi ,  đời người đàn bà  đến tuổi em là gần như hết chất phụ nữ rồi ( em tạm gọi thế , mai anh sửa cho chuẩn hơn nhé ) em cũng quen anh vài năm rồi ,giờ thì anh thấy em sung sướng thế nào bên anh rồi , thế còn anh ? với bao nhiêu quan hệ thật rộng và cơ hội thật nhiều  anh quan niệm thế nào là tình yêu? Cứ cho là cùng tần số này , cùng phần phách nhỉ ?cùng gì đó.... Em không nói ẩu khi nghĩ về một tình yêu đủ lớn để có đứa trẻ thiên tài đâu,thường thì phải vượt qua bao thử thách của số phận những cặp trời sinh mới tìm thấy nhau ,em hơi run đây này , tự hỏi ngoài tình cảm tha thiết và sự ngưỡng mộ anh  thì em có gì chứ để được anh mỗi ngày đều đến bên em vừa hiền hậu ,dịu dàng , vừa đáng yêu lắm ấy....
  Em nhớ hơi thở của anh nữa rồi , hay nhất là quãng cuối này em biết sung sướng hôn anh và thấy thật tuyệt khi anh ôm em vào lòng.
 Muộn quá rồi , hôm qua em đi ngủ sớm hơn , hôm nay khó ngủ , biết rằng có anh ngày 23 h vẫn không đủ vì quỹ thời gian của chúng mình chẳng còn nhiều lắm , biết anh phải sắp xếp để có nhiều thời gian nhất bên em rồi,biết anh là người hiểu biết sâu sắc về kiếp người , về nhân duyên , có hơi lo xíu về sau này nhưng trong những ngày này em dám nói : em đã sống trong tột đỉnh của hạnh phúc rồi . Cảm giác hạnh phúc nhất của em là khi bé Lê ra đời , còn mọi thứ với em chỉ là sinh tồn . Bên CMT , ATK thấy mình mãn nguyện , sẽ cứ yêu anh , cứ yêu cho dù thật sự chưa biết ngày sau thế nào .
 Chẳng nhẽ gọi tên anh thật lớn cho bớt nhớ - nhớ anh quá !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét