Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Hồng Nhật ra Hà Nội ....chơi

 Sáng đầu rủ cậu ấy ăn sáng trên sân thượng  thì trời mưa  nhỏ - chán vì đã chuẩn bị hai chị em 2 máy tính để sung sướng viết , về bên đồng ngồi rồi cùng lên cơn  - bỏ cả ý định chở em lượn vòng Hồ Tây vì mưa to, chuyện đủ ..chuyện  , lôi cả thầy yoga của mình ngồi cùng , rồi tranh nhau nói để thầy ngồi nghe như...đúng rồi , Sóc nâu đến lôi nhau đi ... kể sau nha ....
  Sáng nay mưa ầm ầm từ đêm sáng vẫn cố tình mưa , lạy ông - Ông Trời kính yêu ạ , tạnh cho chị em , anh em chúng tôi nhờ - một kế hoạch tuyệt thế này mà cứ mưa chắc con khóc ...hết cả nước mắt mất , lại ngập hết cả - không khéo nạn hồng thủy giờ...
  Sáng nay quen em hơn , cũng khoái em nhiều nữa , chạy rầm rầm lên cầu thang hét tướng lên : em trai ơi, bé Tuấn ơi.... Đấy sáng ra chị Ong vui và nhiều năng lượng thế đấy , chứ đến chiều em biết thì đừng có phiền lòng chị yếu hẳn đi ấy, nhất là khi tắt ánh mặt trời .
 Thèm viết nhưng còn chuẩn bị đưa con đi học , rồi còn về chuẩn bị đi chơi với em chứ . Em biết để chuẩn bị cho chuyến đi thú vị này ( với chị còn là đặc biệt nữa ) tối qua oải thế mà chị và con gái còn đi sắm đồ ấy. Chị trêu cô bán giày là tớ chuyển giới tính ( toàn đi giày bệt ) giờ kiếm đôi giày để mặc váy , tự mình nói đã rũ ra cười khi nghĩ cái đứa tóc cụt ,ngang ngang mặc váy đi giày cao gót , cái lông mày rậm rì  như đàn ông chẳng tỉa bao giờ....cô bán hàng chắc cũng chưa kịp hiểu  mình nói điều rồ dại gì cũng phải cười theo vì thấy mình ngả nghiêng cười ,  ở đây lâu nên mình tự nhiên với em gái bán hàng ấy và cũng ở đây lâu do ốm nặng nên ai cũng nhìn kiểu thương thương - tội nghiệp chửa? ai cũng biết phố có cái đứa như ma cứ lụi hụi chả mấy khi ra đường, mình giờ còn biết cười haha thành tràng  mới thô chứ ( thế cứ  cười nhẹ thì thành người Hà nội á ?mình ngụ cư mà đâu ham cái mác ấy chứ !).
 May thế con gái đi học lấy rồi - mưa , nó sợ mẹ dính mưa là lăn đùng ra đau , hôm qua sắp xếp lại cái kho kỷ vật , chạm vào tấm thiệp mềm mại có cây thông noen không biết của năm nào , lời đề chúc của con trai : Chúc mẹ Péo trả hết nợ bớt lo lắng , hết đau chân và dùng từ mẹ bằng tiếng Anh - Ong dốt đặc khoản này và địa lý nữa nên không viết lại  , thế mà đẻ ra cái thằng ngoại ngữ là trò chơi, lúc trước đau nhiều hai con hai chân  đấm bóp cả giờ mới hồi, ngày ấy con học lớp12- giờ thì ông bố trẻ có một trai một gái đẹp như thiê thần mà mặt thằng bố vẫn búng ra sữa , vần xinh chứ chả hề đẹp cho giống đấng nam nhi (!)
 Ơ , đang nói chuyện với Hồng Nhật - Tuấn bé  cơ mà - có ve cậu Bất tam bất tứ chọn cho mình cái tên onn rừng vừa đẹp vừa hay , bay suốt ngày , lang thang khắp chốn ....
 Ẻm ấy đang ngồi chờ mình về , mình nói đưa con đi học mà , để nó bên trà mà gõ mới chả mổ thế này ... đúng là chi Ong(hâm?). Mà thằng bé cũng hay ,cùng tuổi con ngựa như mình sau 1 giáp , tối qua nhịn đói chờ chị về ăn , mình thì mải đi mua sắm ,mà có ăn tối đâu -đang giảm cân mà , em lịch sự mà chị thì vô tư qáu - chết mất thôi An Thảo nó mà biết không đón tiếp bé Tuấn chu đáo nó không cho yêu nó ( kèm bé Dế ) nữa thì có mà làng blog mất một người bạn tên ong rừng - rồi lấy đâu chỗ bùi bụi dễ chịu này để mà bù khú - mà ợp mới chả ẹp....
 Gọi em ấy đã - thằng bé đến hay ......
 Thích nhất là đi kiểu nhẹ gót tiên của nàng sư  Khiết Nghiêm thế mà chạy sầm sập về để tranh máy vói nó .... Hào hứng quá cơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét