Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Anh rất yêu - em hơi yêu và vũ trụ này

 Sang nay đau hơn cả lúc tối qua chả dạy nổi như ý  - 3h30p là giờ đẹp nhất để bắt đầu ngày mới , để nhai dầu mè , để làm mọi chuyện cần thiết rồi mở cửa đường phố vắng tanh vung vẩy vài vòng đi đi lại lại quanh chùa đầu đầy ắp ANH ( thay cho muôn vàn ý nghĩ rồ dại trong đầu ), rồi cuống cuồng mở máy - mà máy thì chạy chậm ,dạy sớm thì còn bật sẵn để sờ đến là viết được ngay . Sáng nay dạy muộn nhai dầu cho xong khéo chỉ được 10 p lòng bồn chồn vì trong đầu bao điều muốn nói với anh , em hơi không ổn chỗ này Tuấn thân yêu ạ : Chiều qua lúc 2 h mình về anh bảo tối sẽ lại bên nhau một lát (chiều anh nói đến 3-4 h nhỉ , rồi 2 h vì sắp xếp như thế là hợp lý ) , em đã " mặc định " điều tối sẽ còn được rụi đầu vào ngực anh ,dù cả chiều chỉ có hai anh em tập ,màn thư giãn hiếm có trong tất cả các sàn tập yoga trên đời này đã rất mỹ mãn , nhưng tối không thể vì thời gian ngặt nghèo thật , chúng mình cùng có nhiều yêu thương cần làm chứ không phải chỉ có việc mải miết yêu nhau  ( hiểu rõ thế mới khổ chứ , hiểu rõ thế mà thấy thiếu chút đã đần hết cả người thế này - mà biết bao nhiêu là đủ hở CON NGƯỜI ?).
   Em ấy cứ nghĩ ra cái gì là nó in nguyên vào đó - nhớ là em NGHĨ nhé chứ không phải THẤY , em là đứa đãng trí nhất cõi này - anh còn phải nhắc em nhớ đem chìa khóa (hehe ), đấy chi tiết anh nhắc em về cái chìa khóa,chi tiết trời ngày 5/9 mưa tự nhiên thằng bé  Quân ra ngoài để em nâng niu bàn chân , ngón chân người lạ , chi tiết em gặp Người họ Chu cách đây ....(...), người đó gặp lần đầu ngồi mấy h chỉ để nghe cơn vui bất chợt của một đứa thảo dân , rồi chắc không rảnh mà người  đó ra XEM  chỗ đứa đó sống và làm việc ( một cách vớ vẩn ), chi tiết người ấy chăm chỉ đến , dẫn khách đến lặng lẽ ( điều này góp phần  làm em yêu Tuấn nhiều  và kính Tuấn đến thế này)  nhiều như góp cổ phần với OR , thật ra OR chỉ gần chứ chả rẻ anh nhỉ ! Bạn bè , anh em đến OR em nghĩ cũng có chút thiện cảm phải không anh - chứ nhà thì cũ ,em thì nhác ... Hôm qua cái cậu Dũng mà say tít cậu Tuấn bé ( thực ra Tuấn bé viết rất khá - lý do là chị Ong có quan tâm đọc ít nhiều của em ấy và có ok ) nó ăn với Tuấn tối hôm trước nó bảo với Dư : bọn anh toàn ăn ở đây mỗi lần về nước vì không khí ở đây .....
    Tớ vừa về đến nơi Tuấn thân mến ạ , trên đường đi tớ đi vèo vèo vì phải về nhanh gửi mấy lời cho ấy (  đang đi muốn rẽ thế là ngoặt luôn -bị cả người đi xe máy và oto chửi đấy , hì) - người ta chửi còn q của anh cười- anh có nghĩ một ai đó đủ nhận thức mà nghĩ sao chửi mà nó lại cười hay thiên thần đang dạo phố thảnh thơi  chả biết gì xung quanh ....
    Đây -của chàng :1/4 í ạ
                                  Em đã thấy anh như trong mơ
                                  Và cũng thấy trọn vẹn có mình (nàng ) trong ấy
                                   Ba giờ sáng muốn dậy-  chỉ để viết linh tinh
                                   Viết như là hơi thở -muốn cũng không thể ngừng.... quên xừ hết vì mải cười người ta chửi mình quá đúng ....nếu may mà thoát được về đến đây , không may thì lên thiên đàng  hoặc xuống  9 tầng địa ngục  rồi trong lúc mỉm cười và anh tràn ngập trong tớ như thế - HÁ CHẲNG VUI SAO ( để gọi lại cho thầy Khánh hỏi câu ấy nguyên trạng là sao ) gọi cho Tuấn tóc bạc nữa thầy trò hắn không biết còn ở Tam đảo không , nói với ẻm rằng :Câu chuyện một dòng sông hay quá , sao ẻm lại chọn chị Q đọc quyển đó -  cám ơn thầy và em nhiều lắm nhưng mà chỉ chưa đọc hết vì gần một tháng nay chị bị một chàng trai ở giữa thành thị mà như ai ấy vừa xuống núi cuỗm mất linh hồn (đáng quý , chứ xác thì biếu không đắt )của chị rồi, chị chẳng có thời gian cho BẤT KỲ việc gì khác ngoài chàng ấy.Nhưng lại NHƯNG : chị điện thoại chàng cúp ngay , chị nhắn tin chàng bận chửa trả lời ,hay lên Tam đảo nhỉ , sẽ yên tĩnh lắm , nhưng thiếu chàng yên tĩnh mà làm gì , viết làm sao được - cắc cớ vậy hỏi ai giờ - hay lại đi bắc thang - ừ hay là đi bắc thang .....




                             tiếp những gì lúc sáng em muốn nói với anh - em không ổn vì em đã MUỐN - dù sẽ thiệt thòi hay thảm bại em cũng sẽ làm ( đủ trí tuệ để hiểu  , để làm chứ không bao giờ làm bừa), mỗi lần được trải nghiệm ...em cũng chẳng thể khôn hơn nhưng em biết trong con em đã được thêm vô vàn cảm xúc - đi tìm cái hoàn mỹ là gian truân lắm lắm -ai đi cùng tôi không / anh đi cùng em không / ấy đi cùng tớ không ? CMT đi cùng em nhé !
    Nhùng chi tiết em kể ra mới chỉ tẹo tẹo để anh thấy em ngố thế và trí nhớ kém thế đấy - em sợ lúc có chỗ để em ngồi , có chút yên tâm về con và công việc ( sức khỏe có anh thì không thể tốt hơn rồi ) em viết lại như bức trang sống động từ lúc em 4 tuổi - rồi em bỏ ăn , bỏ uống bỏ tất cả 7*4=28 ngày chỉ để viết - rồi em trong tư thế yoga vươn lên sẽ bay ra khỏi lòng bàn tay Tuấn nhẹ nhàng biến đi , biến đi tan ra như hạt bụi trong niềm sung sướng hân hoan không cùng....
              ANH CÒN MUỐN CHƠI VỚI EM SAU NHỮNG DÒNG NÀY .....?* 100000 = !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét