Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Quà - những kỷ niệm đời người.

 Tặng quà là cả một nghệ thuật , các tầng khác thì vô số chuyện - thường dân như mình sống đến giờ cũng có những câu chuyện để đời , kể ra như một cách cám ơn đời.
 * Ngày có đứa con đầu mình ao ước là bé gái thật  xinh đẹp ( ước sinh đôi nữa ), rồi sinh ra một bé trai  ,bé trai xinh lắm - lớn lên thì rất đàn ông nhưng chỉ xinh chứ chưa đến độ đẹp. Quà đầy tháng hai bên nội ngoại , cô dì , chú bác toàn là chút tiền , có mỗi một món quà  rất riêng của cô nàng Tâm  bạn thân của em gái mình là đôi tất  chân đan tay bằng len ,Giời ạ - cháu trai mà nàng đan cho tất hồng ( may mà nó lấy vợ và đã có hai thiên thần rồi không thì bắt đền cô )  trong ấy cài một mẩu giấy  nhỏ dài  với lời chúc : Những gì mà cuộc đời đem lại cho cháu là niềm vui và hạnh phúc - năm con trai ba tuổi làm sinh nhật hơi to một chút ( ngày ất rõ nghèo , sinh nhật mà chụp một lô ảnh màu cũng là .. là to ). Cái ảnh con tươi tắn và ngộ nghĩnh nhất mẹ cháu lấy mẩu giấy đó dán vào - vô tình vừa in rồi đi ép platich-lúc đấy mẹ cháu đẫ 25 tuổi - vẫn luôn là đứa rỗi hơi như thế trong mắt nhà chồng... 20 năm tròn đi qua , chuyển nhà không biết bao lần ,tấm ảnh ấy luôn được bày trên giá sách  ( chắc chả ai nhiều giá sách như mình , chuyển nhà là mua mới ,con đi học nhà chật mấy thì mỗi đứa cũng có bàn học giá sách riêng, )
Giờ thì mình vẫn chơi khá nhiều với bạn của em gái , mấy nàng xinh đẹp giỏi giang mà cứ để đàn ông chết thèm đứng ngó , chả gật đầu  cho trái đất cân bằng - quảng cáo cho mấy đứa em ngoan ai có điều kiện thì nộp đơn nhé -  Ong mát tay  sẽ chịu khó tài trợ cho 5 buổi gặp mặt đầu tiên ( gặp trang trọng , đẹp , thú vị ).
 * Ngày mình liệt nằm một chỗ , ban phụ nữ phường cử bà Minh vào đường sữa - bà về hưu tham gia công tác - đúng kiểu ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng chả có tí quyền lợi nào, giờ công tác phụ nữ còn khó khăn hơn chả ai thèm tham gia , mà cái phong trào gì ở phường Trúc Bạch này cũng kém - đất rõ lành mà không biết sao lại thế .Một lần , hai lần ...suốt mấy tháng cứ thấy thỉnh thoảng bà lại sang , không đường với sữa nữa ,  cứ tờ 50 ngàn nhét cho con bé - ngày ấy đi đám cưới dám chỉ mừng ở mức chung 20 ngàn. con bé hàng xóm  bệnh tật chẳng cha vơ chú váo gì được bà hàng xóm là vợ của ông trưởng quận Ba đình ngày ấy lặng lẽ quan tâm , chăm sóc. Đời người có những cái rủi hóa cực may - mình ốm nặng liệt nửa người lâu thế , tập mãi mới đi được , nhắc đến muốn trào nước mắt , con trai lớn thi vào cấp 3 lẽo đẽo theo mẹ lên tận Tuyên quang ( nếu các bạn nào biết Ong này chút thì biết nguồn gốc quán Ong rừng bây giờ - Cái thương hiệu khá nổi ở HN này ), đứa con trai 14 tuổi, gày gò bé tẹo  kiên nhẫn  dìu mẹ từng bước từ bệnh viện đến chỗ tắm bùn có vài chục m mà hết cả giờ đồng hồ , nhưng về HN lại là con gái nhỏ 8 tuổi làm cái nạng của mẹ cho mẹ tập đi khi mẹ đã mổ , họa vô đơn chí - ca mổ hỏng không biết bao nhiêu thuốc kháng sinh đổ vào người mình hồi đấy - cũng may mẹ mình xoay đâu ra tiền mà lo hết từ lúc mổ đến hồi phục ,chồng hồi đấy cũng tận tâm lắm , nhưng vẫn luôn có vài người đàn bà bên cạnh ( chuyện này thì công nhận mình là đứa hiện đại nghĩ thật thoáng ) . Lan man mất rồi quay về bà Minh hàng xóm đã - nhờ bà mà lúc khỏe cũng tham gia phong trào Ong cũng đã được vào nhà Quốc hội họp như người nhớn , xưa Ong cũng mơ một ghế trong đó đấy ạ - ngông nghênh nên đáng đời , hì . Đã từng nói rồi nhỉ  : mình là người lang thang hạnh phúc vì ở lắm chỗ  lại gặp nhiều hàng xóm tốt, giờ thì bà ở cách 1 con phố nhỏ , chăm sóc cây cối cần mẫn có bông hoa nào lại gọi Ong  - cũng gọi mình là Ong như thật ấy , con sang cát hoa đi có người khác căt mất ,  bà bảo : họ lấy cũng chẳng sao nhưng Ong thích hoa thì đem về mà cắm. , trồng ở ven hồ Trúc bạch mà , lối đi lối lại của bàn dân thiên hạ mà . Đến lúc thấy mình quay lại nghề  đúc đồng và có quán trà đạo lại mau mắn sắm bút lông , sách vở  , giấy đủ loại để Ong theo học lớp Hán Nôm ( cả đống các loại sách mà Ong thì trí nhớ kém bà cứ mua cho đầy đủ như người học lâu rồi ấy ) . Xong rồi mỗi chiều thứ bảy đến giờ học lại chạy qua giục Ong đi học . Sáng nay mới sướng chứ , thời tiết rõ đẹp hai bà con ngồi phệt luôn ở vỉa hè nhà bà chụm đầu bàn về thực đơn cho lớp Hán Nôm liên hoan , bao nhiêu người tình nguyện nhưng bà chọn Ong vì tin sẽ có buổi liên hoan thịnh soạn với giá phải chăng nhất và vì còn làm được cỗ chay  riêng cho mấy thầy chùa . ( vụ này sẽ còn được nhắc đến nhiều trong các mẩu chuyện nhà Ong vì thành thông lệ cái câu lạc bộ to tướng của phường sẵn bàn ghế tinh tươm , phòng ốc đẹp, có cả giàn karaoke nữa sẽ còn nhiều cuộc hội họp liên hoan  , quán Ong rừng lộc còn dài dài)
 *
  *
     *
  Ong thật lắm chuyện , mà toàn chuyện người thật việc thật, chả biết Nhân - quả kiếp này, kiếp sau sao  Ong cứ sống mỗi ngày , mỗi đoạn đời rủi cũng hóa may thế này cũng sướng chán rồi... sẽ viết tiếp xem có bao nhiêu cái dấu sao nữa , bao nhiêu món quà đầy ý nghĩa mà Ong nhận được từ cuộc đời này .....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét