Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Chả hết nhớ anh gì cả

 Con về rồi , hai mẹ con líu tíu kể nhau nghe chuyện trường chuyện lớp.... Em nhắc con chiều mai học trên anh , kể con nghe cảm giác khi tập xong mỗi phần thích thú thế nào, con cũng hào hứng lắm . Bố  Tuấn hôm nay đón con có nói nhiều chuyện không ? hay cứ mủm mỉm thế thôi. Tại em thấy Tuấn hay quá hay sao mà ở anh cái gì em cũng thích , cũng thấy đẹp , thấy chuẩn , đàn ông chẳng cần nhiều ưu điểm thế thì cũng đầy đàn bà muốn theo , sao giờ này anh vẫn còn nguyên đó mà chọn em , mà vì em ?
 Em ăn có tẹo thức ăn của con mà sao lại ngâm  ngẩm đau bụng , đấy cũng là một phần em sợ thức ăn , cứ ăn nhẹ thì người ổn , ăn chút thực phẩm là ấm ách khó chịu ,chả cần gắng nhịn mà chỉ cảm giác khó chịu làm cho mỗi khi thấy thức ăn là sợ rồi.
  Có lẽ đây là thời điểm thử thách và quyết định xem em nghiêng về phía nào, cũng khó anh à - kiểu như thích đi  Tây tạng  đi đến gần sự nhiệm màu , nhưng vẫn phải bán cá , bán vịt để có tiền hành hương.
 Tu tại gia , tìm tĩnh lặng trong ồn ã...... con người cứ cố gắng đi tìm , tìm nhiều thứ yêu nhỉ ! tìm thấy rồi lại đi tìm  nữa ...
  Em ngủ sớm đây , sang lấy cái chăn có chút hơi anh về đắp thế là lại gõ mấy dòng , giờ thì mệt rồi , chán cái khóa bên trà khó mở mà ngày không nhớ để mua , CMT lấp đầy tất cả , yêu thương đầy lắm thế này  cho đến bao giờ ( hay ngày nào ...). Tôi ơi đừng nghĩ nhiều quá nhé , hãy yên lòng hưởng thụ tình cảm mát lành này đi nhé ! thương làm sao.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét