Thứ Sáu, 23 tháng 9, 2011

Côn Sơn -các em , bạn của tôi

 Liệu có thể có  một Côn sơn bé xíu trong lòng Hà nội ?
  Lỗi hẹn với chị ít nữa thôi  Dung ơi  ! Em mến yêu nơi ấy - nơi thanh bình ấy , nơi màn song kiếm hợp bích thầy cho chị em em theo tới 9 tầng trời. Có giờ khắc mặt trời  sắp  xuống núi và mặt trăng xanh vừa nhú lên , có đệ ruột bên cạnh -có một tâm hồn đồng điệu dù khác hẳn thế hệ  - em vẫn phải vừa lo học , lo làm , lo vợ lo con , lo những cơn điên bất chợt của chị mà em sẽ là người tình nguyện duy nhất trên đời này muốn hứng , lo khi chị đang đọc sách có một đoạn nào đó không cầm lòng nổi chị sẽ gọi điện dù là nửa đêm sau một ngày em chiến đấu ngoan cường để tồn tại giữa thành phố mà em vốn liếng của em duy nhất chỉ là niềm đam mê điêu khắc , nửa đêm nếu chị cần ,vợ em cũng sẽ giục ngay : anh đi với bác đi , 2h sáng có ngáp ngắn ngáp dài chị chưa muốn về thì em vẫn ráng , giờ thì em ở khu vườn yêu của chị còn chị lại xách túi bỏ đi , giờ mỗi lần đau không chịu nổi lại vẫn phải em ơi qua điện thoại để cơn đau dịu bớt . Chiều  ấy chúng ta đã dự một bữa tiệc tâm linh thú vị với thầy trên núi , sau trận rượu đã đời buổi trưa , tối hôm đó nửa đêm chỉ mình chị tham gia với lớp tập dưới trăng , em chả thèm tham gia nhưng chị biết cả hai đứa " đi" được xa hơn chị nhiều .
  Mai chủ nhật mình lại treo chuông cho chị đi , để mỗi sáng chị lại nghịch gióng lên vài hồi ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét