Thứ Năm, 15 tháng 9, 2011

Trăng thượng tuần

 5 h sáng đèn đường tắt hết vẫn thấy trăng dù không sáng lắm vì thời tiết , ngồi thiền trước trăng - có lẽ là hơi lâu nên khi mở mắt ra nhìn mặt trăng hơi tối , cây đa thì cành lá như xao động , thậm chí còn như đôi mắt đảo liên tục , phần gốc lại như cái miệng toét ra cười , hình như hơi giống vầy  :
.
  Khi bắt đầu bài tập bao giờ cũng là sơ thiền , chỉ có 5 phút thôi - mình luôn không được thoải mái , ừ thì là sơ thiền ,những người đang tập đâu  có giống các thầy - vào đâu có dễ để mà ra nhanh   như máy thế , tâm chưa kịp tĩnh thì đã bộp , bộp , bộp rồi , ừ thì bài tập quy định từng đoạn cụ thể nhưng quy định thì cũng do con người,  phải biết điều chỉnh hợp lý chứ !                      Lên Côn Sơn vào chùa trong núi  , chùa nghèo xác sơ nhưng được cái vắng vẻ , rất hợp với mình , lúc hành thiền nắng trang trang mà mình chỉ muốn đi mãi , đầu để trần , lắm bà ,lắm cô bước vội như muốn về nhanh , con bé Trang đi sau lưng còn dẫm cả vào gót mình , người thì trùm khăn , người thì che quạt ...Thầy đầu trọc thản nhiên gót tiên , tóc mình cũng ngắn ngủn  cũng biết rất nắng nhưng lúc đó chả sao , lặng lẽ đi chỉ muốn con đường dài mãi - đừng phải quay về . Hôm đó nhiều hạnh phúc lắm -nghe bông hồng cài áo đến tận bây giờ chỉ viết thôi  nước mắt đã trào ra ( mắt mình hay được tắm nên sáng ?), sư thầy Tùy nghiêm  ( bà bị ung thư đã 13 năm , ra nước ngoài chữa rồi về VN ăn chay và khá ổn đến bây giờ) ra đón rất ân cần và tự hào giới thiệu mình với các bác đại diện  ủy ban ,sư cô Khiết nghiêm 30 tuổi trông như cô bé 20 xinh không thể tả được , da trắng hồng , môi đỏ - nụ cười của thiên sứ , còn một sư chú cũng thanh mảnh có cái miệng rộng cười như hoa mình chả kịp chào nên không biết tên ( sao mình chỉ thích bọn con gái xinh thôi ), bà Lý , cũng bị ung thư , tóc rụng hết giờ húi cua - chuyên gia món muối tre mình và con gái mê tít ( mình cũng chịu khó giới thiệu cho tất cả mọi người , nhưng thiên hạ sống quá vội làm gì có thời gia để hưởng những thứ kiểu mình ), gặp chị Dung, người nhỏ bé - chủ trang trại thái ấp nguy nga trên đó , chị hát hay lắm ,  lời ca từ trái tim bay lên vút lên trong không gian mênh mông của núi đồi , lúc về chị bảo : ai cũng nói sẽ quay lại nhưng chỉ có mình chị yêu chốn này , chị mua cả một vùng đồi trồng lúa và làm gạo lứt sạch cung cấp cho những người ăn thực dưỡng ( trong đó có mình mon men được hơn 2 tháng rồi ), sẽ có em Dung ạ một ngày không quá xa , sẽ vượt con đường lầy lội ,đầy dốc dựng ngược đến ngôi chùa nghèo nằm sâu trong núi ấy, lúc ấy em thả lỏng mình với thiên nhiên nhưng hé mắt để xem ai đủ dũng cảm trong đám bạn bè hay người thân sẽ đến bên em xem em sống hạnh phúc ra sao ....... Sẽ có một ngày .... lời bài hát ngay bên tai , ca từ tuyệt vời và cái giọng khàn của Bảo yến vang lên trong một sang yên bình thế này - sao mà đủ , mà đầy.
  Lại nhớ năm nào thầy cũng đem một đoàn lên núi , cậu ấy chọn rất giỏi hoặc đúng Rằm trung thu  hay sau trước vài ngày thể nào buổi tập chiều cũng có cả mặt trời sắp xuống núi và mặt trăng vừa mới mọc, năm ấy chồng từ tế ghét mình rồi nhưng vẫn chiều đem xe chở mình và mấy đệ lên theo thầy , tập cứ tập đúng các buổi còn đâu là ngả ngớn uống rượu còn nói tục ( nên mình không kính thầy mấy ), hôm đấy mấy chị em và bà con được thưởng thức và hưởng màn song kiếm hợp bích  tuyệt trần trên núi Côn sơn ( theo cách nói của thầy hay ai đó - giờ chả nhớ được ) .
 Đấy cứ sống vớ vẩn thế mà giờ ngồi viết có khối thứ để luyên thuyên, nhưng tạm dừng đi làm tẹo đã cho giống người ta chứ !

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét