Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

ANH HAY DÙNG TẤT YẾU , EM CHỈ NÓI TẤT NHIÊN- NHÂN QUẢ - MẶT TRỜI CỦA MẸ

 Mưa to quá yêu ạ ! ( đủ thấy hội tụ mọi điều kiện , mọi thứ rồi - tất yếu là được trịnh trọng và gọi một cách trìu mến thế chứ chàng CMT ? Hay còn thiêu thiếu gì nữa nhỉ ).
 Mỗi con chữ có số phận của nó - hôm qua bạn Tuấn bé nói thế nhỉ anh ? Hôm trước em không diễn tả như thế chàng nhớ không ? em viết : những con chữ vô tri nằm trên mặt giấy - dù vui buồn , sướng khổ nếu có cái miệng xinh hẳn nó sẽ luôn mỉm cười - em chỉ hy vọng Tuấn của em và may ra vài người thật thân và hiểu em  sẽ chia sẻ được với em những câu chữ ấy. ( Mà chàng cười đẹp lắm chàng biết không ? không phải em si anh mà thấy thế đâu , em tỉnh lắm đấy trong cái say anh nhỉ - anh biết rồi mà -em vẫn quan sát và cảm nhận từng giọt hạnh phúc khi ở thiên đường với anh kia mà ) sáng nay dạy sớm làm đủ các thao tác để có thể cùng với sự hồi sinh mà sống tới 200 tuổi , để nụ cười chỉ dừng lại là nụ cười 40 ( thế là biết chấp nhận rồi - chứ    ATK    còn mơ dâng lên CMT  nụ cười 18 của cô gái Ba lan - tóc dài , mắt to kia ), vừa nhai dầu vừa soi gương , cố tình cho mặt méo mó  rồi phì cười.......ATK trong gương sáng nay cười nụ cười không phải đẹp mà đó là nụ cười  phát ra  ÁNH SÁNG - bởi mỗi con chữ đều có thân phận của nó nên Tuấn hiểu em  và em dùng sai hãy nhắc em - em yêu anh và kính trọng từ đầu ( dù chỉ biết anh là bảo vệ cũng vậy ).
  Đèn đường tắt rồi - 5 giờ sáng rồi , mọi người chắc chắn ngủ rất ngon - mát mẻ dễ chịu - thu Hà nội -thu quyến rũ , Hà nội em đã định bỏ mà đi vì đông không thở được , chẳng có gì quyến rũ với em bất cứ mùa nào . Em đã sống ( ơ hờ ) như thế bao năm , để một ngày chạy xe bên anh lên Hồ Tây muốn hét lên vì sung sướng, vì hạnh phúc và vì thiên nhiên quá tuyệt vời , rồi trời xui đất khiến cho em nhớ ra tên nhà giàu ky bo cũng thích đồ đồng .....Mọi người vẫn ngủ ngon  còn em ngồi mổ cò từng chữ - và phải sắp xếp lại thứ tự niềm vui : không phải lúc thiền sâu là HP nhất nữa rồi - 1- khi ở bên CMT , 1- Đã từng là lúc sinh con gái,2- ngồi viết bất kể thời gian nào ( nhưng ấm ức vì ý nghĩ quá nhanh mà viết chậm lại cứ phải sửa vì sai , hay là mai mốt chàng đầu tư một ai đó để em  NÓI người ta gõ - nhưng mà em sẽ không ưng như hôm rồi anh thử bảo em ĐỌC để anh gõ hộ - cảm xúc kỳ lạ lắm , như là nhu cầu mất rồi khó có thể dừng). Tạm thời tuần trăng mật bên nhau lúc nào thì tận dụng giây phút ấy còn em sẽ bát đầu , em thai nghén vạn sự trong đầu sẽ hơi khó để bắt đầu - Thật ra em rất thích kịch - thứ nghệ thuật khó mà ít người đủ trình độ mà thưởng thức ....Em muốn mỗi ngày em và Tuấn bên nhau như một bài ca , bài ca ấy không chỉ là niềm vui sáng tạo sự thi vị , là sự chu đáo, hết mình  vì yêu  thương trong 5 tuần mà là bài ca bất tận ca ngợi sự sống diệu kỳ .
  Rạng sáng rồi - dù trời vẫn đang mưa rất to , dù trời ảm đạm kinh Khủng thì áng sáng vẫn có rồi - đợi mưa tạnh mặt trời sẽ ló ra ...đợi mưa tạnh 1 h...2h.... ngày mai ....nhưng nhất định (tất yếu - chữ Tuấn dùng hay lắm Tuấn yêu ạ - CMT biết những lúc thế nào thì Q gọi anh thế ko ?) mặt trời sẽ mang những tia nắng  mà rải muôn nơi góp phần cho trái đất ( yên lành , hì ) có sự sống  vĩnh hằng.
  Em cũng âm thầm chờ đọi để một ngày em có đủ hưng phấn ( cực thịnh ) bắt tay vào viết , không hề đơn giản đâu anh , tư liệu là một kho ,12 tuổi em ý thức và khôn gần như bây giờ ấy , em quan sát , ghi chép , chuyển nhà nhiều như thế mà em cất giữ hàng đống mẩu em , bài , trường ca , kịch , truyện em viết... mà là cộc sống thực em trải qua em chăm chú quan sát nhưng vẫn ở tư thế ngắm nhìn kỹ  và cảm nhận nhận tận đáy trái tim mình về tất cả - những bất hanh chéo ngheo của cuộc sống ( thật kinh tởm và khốn nạn )- những hạnh phúc tột đỉnh tình người em được hưởng , những phiêu diêu mà số phận Trời có vẻ khắc nghiệt nhưng lại ban cho em may mắn , và cả nhũng ngày như thế này -em biết chính xác chữ THĂNG HOA  là thế nào chứ không chỉ biết về nó qua từ điển , kể cả khi ước ao sự thăng hoa thì cũng chưa thật hiểu đâu. 6 h rồi gọi con đi học đã nào , em tiếc mạch viết lắm Tuấn ạ . Mà chàng thăng hoa thì dễ hơn em cả trăm lần nhỉ , hì . Em hay cười lên rồi đấy , ở một mình mà cười được với anh đích thị ( ko dùng tất yếu được ,tiếc nhỉ) em có cánh rồi ... và sắp bay lên dù đặc quánh , hì với điều kiện còn 55 kg để bế vứt lên không trung xòe tay dang chân mà rơi xuống chỉ cần trông giống bay là được ...haha.
   Bé Lê dạy rồi em hát  : Mặt trời của bắp ( ATK rất thích ăn ngô -các kiểu ..)thì nằm lưng núi ,mặt trời của mẹ con nằm trên lưng ( con bảo là cũng không biết tên bài chính xác , giúp em bổ sung nha anh yêu ), nó bảo buồn ngủ  nhưng vừa đi vừa hát láo bài hát đấy , ...các anh cầm súng với các chị cầm ống .....em đến chết vì cười thôi , nó cận nặng mà anh , mắt thì ngái ngủ lờ đờ mà miệng vừa hát vừa cười trêu mẹ  Em thích trẻ con và em ở đâu nhà em thành nơi yêu bọn nó , con gái cũng thế , trẻ bé xíu đển nhà em sẽ được bón từng thìa nước cam , có con bé hàng xóm hiện nay 5 tuổi thích sang ăn chay với bà Q và chị Lê , thằng bé hơn một tuổi cứ bước khỏi cửa là hướng mặt sang nhà em mà gọi Lê...Lê ... yêu lắm, có hôm nó bị đặt xe tập đi trong nhà ( thằng bố nó hồi đầu gọi em là chị là bạn cờ tướng của em đấy , trước chiều nào em cũng lê la đầu phố xem và chỉ chỏ với 1 lũ đàn ông quên ngày quên giờ - anh xem mà ngán ATK của anh dần đi nhé ), con ngồi xe để bố nó vùi đầu vào cờ tướng trên máy tính, bé tẹo mà nó biết lay cửa sắt ầm ĩ , miệng kêu Lê..Lê như kêu cứu khi nhìn thấy em hoặc Lê đi qua....
  Mà cứ sung sướng kiểu con cà , con kê thế này muộn học của Lê mất , muộn hết mất thôi - Giời ạ ....

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét