Thứ Hai, 26 tháng 9, 2011

Tối nay vắng cả hơi ấm và nụ cười anh

 Tối nay cố cách mấy cũng chẳng thấy ấm - trời trở lạnh rồi, cố thấy anh mà chẳng thấy - chiều từ lúc về anh chẳng gọi , nửa chữ cũng không gửi,hay anh thông minh và đủ can đảm để "giã bạn " trước mình , hẳn anh cũng yêu mình lắm mới làm nổi điều ấy , hẳn phải yêu mình đủ nhiều để quay đi , chúng mình hợp và hiểu nhau mà , cùng biết cách để tìm cho mình những gì tốt đẹp nhất  mà.
  Thế này sáng mai em có nên dạy thật sớm và sung sướng chạy đến sân mà ngắm anh không ? Em có thể chịu đựng cảm giác này cách nào đây , vẫn sẽ mỉm cười nghĩ ra có thể thế này có thể thế kia , cũng nghĩ là anh có nhớ mình , anh cũng phải chịu đựng nỗi nhớ ấy - nhưng chắc không khốn khổ như mình đâu ,đọc lại một lũ bài mà trong cơn nhớ cơn thương mình viết chỉ để anh đọc , chắc là anh có lướt qua tất cả những con chữ gan ruột của mình rồi ,như thế là an ủi mình rồi .
 Lạnh thật , quen có anh ăn tối cùng ,em nói Dư lấy rượu , lấy ong rang ( không bị quá lửa nữa đâu ) và ít cơm - cô ấy lấy 2 ly , 2 bát , 2 đôi đũa , em bỏ lại 1 bộ và lẩm bẩm nhưng vẫn thành lời : anh có thèm qua đâu - chắc cô ấy cũng nghe  thấy, nhưng kệ , từ chiều em đã bị tâm trạng chán chết này rồi mà , em nâng ly một mình vậy - hẳn anh hiểu sao em muốn " giã bạn " sớm , để lòng mình không bị cào cứa đấy mà .

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét